Vô Hạn Lưu: Người Ngoài Nói Ta Cùi Bắp, Ai Ngờ Ta Lại Là Mãn Cấp

Chương 14



Phó Dao gật đầu thán phục:

– Không hổ danh là anh Kiệt, đến mấy tin tức dạng này mà anh cũng biết.

Mạc Kiệt điềm nhiên đáp:

– Phó bản này khả năng cao sẽ có tổn thất lớn, nhưng nếu biết tận dụng năng lực bảo vệ của Bạch Diệp đúng cách, chúng ta có thể vượt qua mà không ai bị thương. Trong lúc kỹ năng của cô ta đang hồi chiêu(Cooldown), nhiệm vụ của chúng ta là bảo vệ cho cô ấy.

Dù trước đó Bạch Thu Diệp từng khiến Phó Dao bị mất m.á.u kha khá, nhưng cô vẫn phải thừa nhận lời Mạc Kiệt nói rất có lý.

Người đàn ông buộc tóc nhanh chóng hùa theo, nở nụ cười nịnh nọt:

– Anh Kiệt nói quá đúng rồi.

Lúc này, thay vì tiếp tục liều lĩnh trong phó bản, lấy lòng Mạc Kiệt đã trở thành lựa chọn khôn ngoan nhất của họ.

Mạc Kiệt thừa biết cậu ta đang nghĩ gì, chỉ khẽ hừ lạnh một tiếng rồi đẩy gọng kính lên sống mũi, ánh mắt sắc lạnh.

Bên ngoài, trong phòng livestream, khán giả đang theo dõi bất ngờ thấy màn hình ba người cùng lúc tắt ngúm, hình ảnh chuyển sang cảnh Đỗ quả phụ đang lặng lẽ trong nhà.

【Ủa, sao tắt camera vậy?】

【Mạc Kiệt rốt cuộc đã nói gì vậy trời?】

【Tò mò muốn c.h.ế.t mất.】

【Lẽ nào Bạch Diệp đang giấu tuyệt chiêu gì đó?】

【Kìa, có hình lại rồi kìa!】

Bạch Thu Diệp bước ra khỏi phòng lần thứ năm, tay cầm một chiếc đèn.

– Lấy được rồi. – Cô lau trán như thể vừa trải qua hành trình gian khổ, dù rõ ràng chẳng hề có mồ hôi – Cái đèn này và vé sinh tồn đúng là khiến mình mất không ít công sức.

Ngay lúc đó, hệ thống 09 vang lên trong đầu cô bằng giọng không mấy hài lòng:

【Không biết ngượng là gì luôn.】

Mấy người Mạc Kiệt bị cô móc đồ đến độ hệ thống cũng phát bực.

Ngay khi Bạch Thu Diệp vừa dứt lời, một thông báo nhiệm vụ lập tức xuất hiện trên màn hình của tất cả người chơi.

Chỉ riêng cô là giữ được vẻ bình tĩnh, còn những người còn lại thì rõ ràng đang hoảng loạn.

– Trời đất… cần cả độ thuần thục nữa à? Xong thật rồi! – Người đàn ông buộc tóc tái mặt – Làm gì có ai trong tụi mình từng làm mấy công việc kiểu này chứ? Chẳng khác nào tự đ.â.m đầu vào chỗ chết!

Mạc Kiệt bình thản nói:

– Giờ chỉ còn cách đi từng bước mà thôi.

Phó Dao bối rối, môi cô hơi run lên vì căng thẳng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sự kiện "rửa xương" vốn dĩ đã cực kỳ tàn nhẫn, vậy mà giờ đây hệ thống còn yêu cầu độ thuần thục kỹ năng – đúng là vừa lạnh lẽo vừa bị dội thêm gáo nước lạnh.

Theo bản năng, Phó Dao quay đầu nhìn về phía Bạch Thu Diệp. Lúc này, cô không còn vẻ tươi cười rạng rỡ như trước nữa. Ánh mắt cô hướng về khoảng không trước mặt, ánh nhìn trống rỗng như đang bị thứ gì đó khiến cho hồn phách run rẩy.

Thấy bộ dạng cứng đờ của Bạch Thu Diệp, Phó Dao bất giác bình tĩnh hơn một chút.

"Hừ, cuối cùng thì vẫn chỉ là một con gà yếu," Phó Dao thầm nghĩ, trong lòng có chút tự tin trở lại.

Trong khi đó, Bạch Thu Diệp vẫn đang nhìn chằm chằm vào màn hình hệ thống trước mặt, tâm trí như rơi vào một vòng xoáy trầm tư.

[Hạng mục công việc: Rửa xương.

Tiến độ công việc: 1/2.

Người chơi đã hiểu rõ tập tục mai táng đặc biệt. Kỹ năng nghề nghiệp đã được cập nhật:

Rửa xương (kỹ năng dị hóa) – Không giống như các nghi thức mai táng thông thường. Vào rạng sáng ngày hôm sau sau khi chết, t.h.i t.h.ể phải được lột da, sau đó dùng nước chảy liên tục để rửa sạch xương, mục đích là gột bỏ oán khí, thanh lọc linh hồn, giúp vong linh được an nghỉ.

Tuy nhiên, quá trình róc xương vô cùng đau đớn. Để hoàn thành nhiệm vụ, phải sử dụng "ngọn đèn xác chết" để che giấu sinh khí, khiến vong linh tưởng nhầm là tiểu quỷ đang làm việc, từ đó không thể báo thù.

Độ thuần thục kỹ năng rửa xương: 1580%

(Lưu ý: Độ thuần thục kỹ năng ảnh hưởng trực tiếp đến tỷ lệ thành công. Nếu thất bại, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.)]

Bạch Thu Diệp cau mày. Cô lẩm bẩm trong đầu:

"1580%? Làm sao có thể cao đến vậy?"

Ngay lập tức, hệ thống phụ 09 lên tiếng giải thích:

Mộng Vân Thường

[Bởi vì cô đã lặp đi lặp lại nhiệm vụ này quá nhiều lần. Mỗi lần hoàn thành, độ thuần thục lại tăng lên, cuối cùng vượt ngưỡng giới hạn thông thường.]

Bạch Thu Diệp cười khẽ:

"Đến cả phần thông báo cũng đã thay đổi rồi."

Trước đây, khi hệ thống hiển thị kỹ năng nghề nghiệp, phần độ thuần thục chỉ hiện dấu "???", chưa từng hiện rõ con số cụ thể.

[Trong lúc nhóm người kia bước vào phó bản, tôi có cơ hội ngắn kết nối được với Chủ thần. Một số chức năng đã được cập nhật lại.]

[Bây giờ không còn thời gian để tôi giải thích cặn kẽ cho cô.]

[Nếu cô còn sống ra khỏi đây, cô sẽ thấy thế giới bên ngoài đã thay đổi hoàn toàn. Có rất nhiều thứ cô cần phải học lại từ đầu.]

Bạch Thu Diệp khẽ nở nụ cười, ánh mắt thoáng lạnh:

"Mười ba năm... làm sao có thể không thay đổi được chứ."

Từng trải qua bao lần bị phản bội, bị giam cầm, bị buộc phải lặp lại một kịch bản đầy đau đớn, mỗi lần thay đổi đều bị kéo ngược lại vạch xuất phát như một trò đùa ác độc.

Từng là một cô tiểu thư được nuông chiều từ bé, một sinh viên đại học ngây thơ mới bước vào giảng đường, vậy mà qua từng tầng thử thách địa ngục, cô dần bị mài mòn thành một con người đầy cảnh giác, thận trọng đến mức biến thái.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com