Đi được vài phút trong Nam Dược viên Tây Trúc Nha Trang, không gian thoảng mùi dược thảo quý hiếm, Huỳnh Thắng, áo trắng thêu hoa văn bạc, dáng thanh niên giản dị, đột nhiên tim giật thót, cảm giác bất an dâng lên, thầm nghĩ: “Không lành rồi! Ta đi, phải trốn!” Hắn dùng hết sức, phi thân nhanh như chớp vào một căn phòng gần đó, may mắn bên trong không có người, thầm thở phào: “Coi như an toàn!”
Vài phút sau, tiếng bước chân mười người phi nhanh ngang qua, kèm giọng tức giận của một nữ đệ tử: “Tên dâm tặc đó không đi xa được, nhanh bắt hắn lại, cạo sạch lông để trả công đạo cho Nhạn Tỷ!” Huỳnh Thắng nghe, run muốn “tuột cả trứng”, thầm nghĩ: “ cạo sạch lông, Ta đi, nhưng không chịu nổi!” Hắn quyết định ở lại điều tức, uống một viên đan dược, Linh Lực nhanh chóng hồi phục, gần đạt sung mãn. Hắn suy tư: “Đại lục rộng lớn, đầy nguy hiểm! Trong đại tông môn mà còn hiểm nguy thế này! Ta hiền, sao luôn gặp phiền? Chẳng lẽ đẹp trai cũng là tội? Ta đi, nhưng khổ!”
Hắn để ý căn phòng nhỏ, bụi bám trên bàn ghế, kết luận: “Phòng này không ai ở đã lâu!” Đang lên kế hoạch, hắn cảm nhận động tĩnh, nhanh như gió phi thân lên trần nhà, thu liễm khí tức, thầm nghĩ: “Ta đi, phải núp!” Chưa đầy ba hô hấp, một nam đệ tử áo xanh, khuôn mặt tuấn tú, dáng thư sinh, lén lút đẩy cửa vào, khép lại, chỉnh tóc tai, ngồi lên giường, ánh mắt cảnh giác.
Năm phút trôi qua, mùi hương thoang thoảng bay vào, cánh cửa mở, một nam thanh niên áo đen, cao to, mặt nghiêm túc, bước vào, đóng cửa, bày kết giới quanh phòng, thầm nghĩ: “An toàn rồi!” Hắn đi nhẹ đến giường, hỏi: “Xung Huynh, mọi việc theo kế hoạch không?” Nam áo xanh, Xung Huynh, mỉm cười: “Tất cả đều tốt! Tây Trúc Nha Trang đã bố trí, chỉ chờ phát động là xong!” Nam áo đen than: “Không bỏ công sức một năm giả dạng hai tên đệ tử, nghĩ đến mà khó chịu!” Cả hai nói chuyện năm phút, rồi lao vào nhau triều mến, như cặp tình nhân lâu ngày gặp lại, nhưng không dám ở lâu, rời đi, trả hiện trạng như cũ.
Huỳnh Thắng thấy họ rời đi, suy nghĩ: “Thuật dịch dung cao siêu, ngay cả ta không nhận ra! Họ lên kế hoạch lấy bảo vật trấn phái Trúc Nha Trang, hình như là Cây Chổi Trúc hay Chổi Quét Sân gì đó!” Dùng [Vô Thiên Nhãn], hắn không thu thập được gì, vì Thức Hải họ bị phong ấn, thầm nghĩ: “[Vô Thiên Nhãn] cấp thấp, chỉ hiệu quả với Chân Thánh hai sao trở xuống, trên đó thì hạn chế! Hạn chế quá bự!” Sau vài phút, hắn quyết định: “Xem như không biết! Nói ra, không ai tin, lại phiền phức! Ta đi, không rảnh!” Bên ngoài êm đẹp, hắn về phòng, thầm nghĩ: “Tạm an toàn!”
Từ ngày đến Tây Trúc Nha Trang, trong thời gian ngắn, hắn đã kết thân với Thiến Thân (nay là Kim Liên), một Thái Thượng trưởng lão, điều chưa từng có tiền lệ, thầm nghĩ: “Ta đi, quan hệ tốt thật!” Gần một tháng trôi qua, hắn không ra ngoài, chú tâm rèn luyện [Thiên Y Vô Hạn] tầng hai Thần Châm Tạo Hoá, chỉ khai mở thêm một huyệt đạo, đạt 11 huyệt thoát thai. Huyệt thứ 11 giúp hắn hấp thu Linh Khí nhanh gấp năm lần, nhưng tu vi không tiến triển, do [Vô Thiên Động] phong ấn, thầm nghĩ: “Như pin điện thoại, đầy là không sạc được! Ta đi, nhưng kẹt!” Dù vậy, nó giúp hắn phục hồi sức mạnh nhanh hơn, thầm nghĩ: “Cũng không vô dụng!”
Đang suy tư, hắn cảm nhận một đệ tử của Kim Liên đến, đứng dậy, khởi động cơ thể, mở cửa. Từ xa, một đệ tử cao to, da đen, áo xanh thêu cành trúc, cúi đầu chào: “Kim Thái Thượng trưởng lão mời Khang Huynh!” Hắn ngạc nhiên: “Kim Thái Thượng trưởng lão là ai? Ta gặp qua sao?” Đệ tử không lạ, vì cả Tây Trúc Nha Trang đều ngạc nhiên, đáp: “Từ giờ, Thái Thượng trưởng lão lấy tên mới là Kim Liên!” Hắn liên tưởng đến Phan Kim Liên, thầm nghĩ: “Tên nghe tà dâm! Ta đi, nhưng hơi nổi da trâu!” Đệ tử thấy ánh mắt “tà dâm”, cáo từ, rời đi.
Trong phòng Kim Liên, không gian thoảng mùi hương nhẹ, ánh sáng dịu chiếu qua cửa sổ, Huỳnh Thắng cầm ly trà, mắt dán vào thân thể nàng, giờ đẹp như hoa hậu chuyển giới, thầm nghĩ: “Kim Liên, đẹp quá! Ta đi, nhưng nhìn hơi lâu!” Nàng trừng mắt, mắng: “Đệ nhìn ta hoài làm gì? Bộ ta có gì không đúng?” Hắn mỉm cười: “Tỷ gọi đệ, có phải vì việc của Nguyên Quân Thái trưởng lão?” Nàng gật đầu: “Nguyên Quân có biệt danh Kiếm Sầu, nổi tiếng giang hồ! Trước khi vào Trúc Nha Trang, hắn có nhiều câu chuyện! Biệt danh Kiếm Sầu vì không ai thắng được hắn, trừ khi tu vi quá chênh lệch! Hắn là trưởng lão tỷ ngưỡng mộ, dù Chân Thánh ba sao trung kỳ, sức chiến đấu chỉ thua ta một chút!”
Nàng cảm khái, thở dài: “Cả đời Nguyên Quân truy cầu kiếm đạo, muốn thua một lần, nhưng không được, nên lấy danh hiệu Kiếm Sầu!” Hắn gật, nghĩ: “Làm Thái trưởng lão Đông Trúc Nha Trang, xếp đệ nhất bốn khu vực, không dễ! Ta đi, phải cẩn thận!” Nàng ngồi đối diện, nói: “Tỷ đã an bài đệ đi cùng Nguyên Quân, nhưng với vai trò đệ tử phục vụ vệ sinh…” Hắn muốn phun trà vào mặt nàng, thầm nghĩ: “Phục vụ vệ sinh? Ta đi, mà nhục thế!” Nàng áy náy: “Tỷ cố gắng rồi, Nguyên Quân nể tỷ mới đồng ý! Đoàn chỉ có năm người, kể cả đệ! À, tỷ có thanh kiếm tặng đệ làm vật hộ thân!”
Hắn mắt sáng, xúc động, nhéo đùi nặn vài giọt nước mắt, thầm nghĩ: “Ta đi, phải diễn cảm xúc!” Nàng che miệng, cười: “Tỷ không ngờ đệ thích thế!” Nàng rút từ Giới Chỉ một thanh kiếm, nói: “Nhị Lặng Kiếm, Chân Thánh một sao vô hạn, kém chút đạt hai sao, thuộc quy tắc hệ Phong!” Hắn mắt sáng hơn, cảm ơn, nâng niu kiếm, gật đầu. Nàng dặn: “Đệ nhớ không được quậy phá khi đến đó!” Hắn định đáp, thì mùi hương quen thuộc bay vào, thầm kinh: “Lại là Nhạn Cơ!”
Kim Liên quơ tay, cửa mở, một nữ tử kiều diễm, áo hồng nhạt, bước vào—Nhạn Cơ, hay Nhạn Tỷ, người hắn từng vô tình gặp ở phòng số 9. Hắn thót tim: “Ta trốn, là nàng!” Nhạn Cơ nhìn Kim Liên, kinh ngạc, rồi chào: “Con chào Kim Thái Thượng trưởng lão!” Nàng cười, gật: “Con đến có việc gì?” Nhạn Cơ định đáp, liếc Huỳnh Thắng, sờ vết thẹo nhỏ trên trán, tức giận: “Là ngươi, tên đại dâm tặc trộm nhìn ta!” Hắn gãi đầu, thầm nghĩ: “Éc, đại dâm hai chữ này ta không dám nhận! Ta đi, nhưng oan!”