Vô Địch Thần May

Chương 98:  Hiểu Lầm Ở Phòng Số 9



Hai mươi phút trôi qua trong phòng Thiến Thái Thượng trưởng lão, không gian thoảng mùi hàn băng, ánh sáng nhạt chiếu qua cửa sổ. Huỳnh Thắng, áo trắng thêu hoa văn bạc, dáng thanh niên giản dị, nghe Thiến Thân gào về việc “bán thân” của mình, muốn bay lên đá hắn mất xác, nhưng nuốt uất hận, thầm nghĩ: “Tiểu tử này, dám nói Ta đin rẻ! Nhưng thôi, ta cần hắn chữa bệnh!” Hắn hỏi: “Vậy Thiến Tỷ nhờ ta giúp gì?” Nàng đáp thẳng: “Ta muốn đệ giúp ta trở thành con gái!” Hắn chắp tay, đi một vòng, liếc nhìn, nói: “Nhìn Thiến Tỷ bây giờ, không khác đại mỹ nhân! Chỉ giọng nói chưa hay. Tỷ cần gì, cứ nói thẳng!” Nàng thở dài: “Ta khổ vì bộ ngực này! Dù tu vi Chân Thánh bốn sao đỉnh phong, ta không làm được, nên ra ngoài rất ngại!” Hắn liếc vòng một, gật đầu tán thành, suy nghĩ, rồi nói: “Việc này đơn giản, hai tiếng là xong! Nhưng đệ muốn hỏi, Tỷ có nghe đến Lâm Hồi Xuân?” Nàng ngạc nhiên: “Lâm Hồi Xuân? Nếu không nhầm, đây là Thái Thượng trưởng lão của đại tông môn Chu Tước! Đệ biết hắn sao?” Hắn không đáp, hỏi tiếp: “Tỷ biết đại tông môn Chu Tước ở đâu không?” Nàng trả lời: “Chu Tước cách ta ba vạn dặm! Nếu đi dịch chuyển trận, trong ngày là đến!” Hắn khẳng định, đó chính là Lâm Hồi Xuân trong nhiệm vụ thăng cấp, thầm nghĩ: “Nhiệm vụ chỉ giới thiệu sơ, ta cần thu thập thông tin! Ta đi, phải gặp hắn một lần để tìm hiểu!” Thiến Thân thấy hắn suy tư, chỉ cách: “Một tháng nữa, Nguyên Quân Thái trưởng lão của Đông Trúc Nha Trang sẽ giao lưu với Chu Tước về Kiếm Kinh. Ta sẽ gửi đệ đi cùng!” Hắn cảm tạ: “Cảm ơn Thiến Tỷ! Bây giờ, đệ giúp Tỷ! Khi xong, Tỷ nên đặt tên mới cho phù hợp!” Mười cây kim châm lóe sáng, lơ lửng trước mặt, hắn vận nội công, truyền Linh Lực, quát: “Đi!” Kim châm biến mất, xuất hiện trước Thiến Thân, nhanh như dịch chuyển tức thời, thầm nghĩ: “Ta đi, chuẩn xác!” Hai tiếng trôi qua, hắn thu châm, thở ra luồng trọc khí, hất mặt, vuốt tóc bay trong gió, trông tiêu sái, nói: “Việc đã xong, Tỷ tự thưởng thức cơ thể mới đi!” Vài hô hấp im lặng, rồi Thiến Thân hốt hoảng: “Sao bên to, bên teo vậy?” Hắn giật mình, liếc nhìn, trấn an: “Hơi mất cân đối! Một bên quả dưa hấu, một bên quả quýt! Tỷ yên tâm, mọi việc sẽ tốt!” Kim châm lại lao nhanh như chớp. Vài phút sau, nàng quát: “Không được, giờ một bên quả dừa, một bên quả cam!” Hắn thầm nghĩ: “Ta đi, nhưng khó chỉnh thật!” Tia nắng chói chang chiếu qua khe cửa, một bóng nam nhân khập khiễng, mắt thâm quầng, đẩy cửa bước ra, phi thân biến mất dưới bậc cầu thang. Đó là Huỳnh Thắng, thấm mệt, về phòng riêng Thiến Thân đã chỉ, thầm nghĩ: “Ta đi, nhưng mệt quá!” Một phút sau, giọng du dương vang lên trong phòng: “Từ nay ta lột xác! Ôi, hai quả cam, ta còn thèm, huống chi người khác! Ha ha, từ nay tên ta là Kim Liên!” Nàng vui mừng, rồi sực nhớ, thầm nghĩ: “Khoan, hình như ta nhầm cái gì?” Huỳnh Thắng đứng trước cánh cửa màu hồng nhạt, cảm nhận tầng kết giới, thầm nghĩ: “Kết giới yếu, Ta đi, phá dễ!” Hắn phóng một kim châm, “Xoẹt!” kết giới ngừng, hắn đẩy cửa vào, khựng lại. Một nữ tử, áo lụa hồng mỏng, đang luyện công, ngũ quan sắc sảo, da trắng mịn, môi mọng đỏ như quả dâu, vòng một quyến rũ lộ rõ qua lớp áo mỏng. Hắn thầm kinh: “ như không mặc gì! Nam nhân nào nhìn cũng động lòng! Ta đi, nhưng không được!” Nữ tử mở mắt, vài hô hấp, nhận ra hắn là thật, không phải ảo giác, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận. Nàng ngự lực, một áo choàng bay đến, nhanh như cắt nhảy lên, mặc vào, rồi chém một kiếm cực mạnh về chỗ hắn đứng. Nhưng kiếm rơi vào khoảng không, hắn đã trốn mất từ lúc nào, thầm nghĩ: “Ta đi, nhanh chân là tốt!” Nàng, tay nhanh hơn não, phi thân đuổi theo, không nuốt nổi cục tức, nhưng gần đến cửa, “Rầm!” cửa đóng lại với tốc độ bàn thờ, đập vào trán nàng, máu chảy, thấm ướt ngón tay. Nàng cắn răng, mắng: “Tên tiểu tử, để ta bắt gặp, ta cho đẹp mắt! Đau quá, hic hic!” Hắn đã ước tính chính xác thời điểm, phóng kim châm đóng cửa, thầm nghĩ: “Ta đi, chạy kịp!” Hắn quay lại chỗ Thiến Thân, vừa đi vừa giận: “Rõ ràng ta đến đúng phòng như nàng chỉ! Sao lại có người? Muốn chơi ta sao?” Gần đến nơi, hai nam đệ tử canh gác chặn lại, nói: “Kim Thái Thượng trưởng lão có việc phải đi gấp, dặn đệ chuyển lời: Đến phòng số 9 phía Nam Dược viên ở tạm!” Hắn thầm kinh: “Á đù, thật muốn chơi ta! Nhưng sao lại là Kim Thái Thượng trưởng lão? Ta đi, nhưng mệt quá!” Hắn nuốt cục giận, cảm tạ, quay người đi về Nam Dược viên, cần nơi nghỉ ngơi để điều tức, thầm nghĩ: “Nếu không trốn nhanh, chắc bị nàng áo hồng đánh to đầu!”

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com