Trong phòng Kim Liên tại Tây Trúc Nha Trang, không gian thoảng mùi hương nhẹ, ánh sáng dịu chiếu qua cửa sổ, Kim Liên nhìn tình cảnh căng thẳng giữa Huỳnh Thắng và Nhạn Cơ, nhớ lại sự nhầm lẫn cách đây gần một tháng, nở nụ cười triều mến, giọng giản hòa: “Chỉ là hiểu lầm! Để xảy ra chuyện này, ta cũng có lỗi. Con trách thì nên trách ta!” Nhạn Cơ, áo hồng nhạt, dáng kiều diễm, nuốt cục tức, nói: “Thưa Kim Thái Thượng trưởng lão, con đến hỏi, sao Người đề cử một đệ tử nội môn đi cùng Nguyên Quân Thái trưởng lão đến đại tông môn Chu Tước? Con không hiểu lý do, nhưng như vậy, Tuyết Linh sư muội phải ở lại?”
Huỳnh Thắng, áo trắng thêu hoa văn bạc, dáng thanh niên giản dị, nghe “Tuyết Linh”, lập tức đoán ra, thầm nghĩ: “Quả là Trái Đất tròn! Ta bá, lại gặp muội ấy!” Kim Liên không đáp, nhìn Nhạn Cơ, cười như không cười: “Ta có cần giải thích cho con không?” Nhạn Cơ hai chân run, cảm nhận Băng Hàn lạnh thấu xương từ Kim Liên phóng ra, muốn nói nhưng không mở miệng được, thầm kinh: “Quá mạnh, không hổ là Thái Thượng trưởng lão!”
Huỳnh Thắng định can ngăn, thì một giọng nhẹ nhàng, uy nghiêm, sắc bén vang lên: “Kim Tỷ bớt giận, tuổi trẻ còn non dại!” Một trung niên cao lớn, áo xanh, bên hông đeo thanh kiếm tinh diệu, áp lực sắc bén từ kiếm lan tỏa, hòa với giọng nói—Nguyên Quân Thái trưởng lão, thầm nghĩ: “Ta bá, kiếm khí mạnh thật!” Kim Liên thu Băng Hàn, nở nụ cười đẹp: “Thì ra Nguyên Đệ! Đệ đến sớm, mai mới lên đường, hôm nay đã đến đón người rồi!” Nhạn Cơ, thoát Băng Hàn, té xuống đất như rơi tự do, thầm nghĩ: “Băng Hàn không chỉ lạnh bên ngoài, mà còn đông cứng Linh Lực! Quá lợi hại!”
Huỳnh Thắng nhanh như gió, ôm đỡ nàng, truyền Linh Lực tinh khiết, sưởi ấm, đả thông kinh mạch, thầm nghĩ: “Ta bá, phải giúp!” Kim Liên không ngạc nhiên, nhưng Nguyên Quân và Nhạn Cơ kinh ngạc: “Quá nhanh!” Nàng cảm nhận Linh Lực như dòng suối ấm len lỏi qua kinh mạch, dễ chịu, thầm nghĩ: “Hắn… mạnh thật!” Nguyên Quân tách Huỳnh Thắng ra, nói: “Nam nữ không nên gần!” Hắn mắng thầm: “Gần bà già vợ ngươi! Ngươi không phải nam sao, mà lại gần nàng? Ta bá, không chấp!”
Kim Liên nhấp trà, đặt ly xuống, nhẹ nhàng: “Nếu Nguyên Đệ không có việc, hãy về! Mai ta sẽ dẫn Mai Khang đến chỗ tập họp đúng giờ!” Nhạn Cơ định nói, nhưng thấy ánh mắt Nguyên Quân, im lặng. Nguyên Quân hỏi: “Kim Tỷ đề xuất, là đệ tử Mai Khang này?” Nàng khẽ gật. Ông định cáo từ, thì tiếng bước chân vội vàng vang lên, một nữ đệ tử áo trắng xuất hiện—Tuyết Linh, thầm nghĩ: “Sư muội đây mà!”
Tuyết Linh chào Nguyên Quân, quỳ trước Kim Liên: “Con xin chào Kim Thái Thượng trưởng lão! Con đến xin Người xem lại, vì để đi Chu Tước, con đã cố gắng tu luyện… Nếu Người chọn một đệ tử nội môn thay con, cho con mạo phép luận bàn với hắn! Nếu con thua…” Nàng chưa nói hết, nhìn thấy Huỳnh Thắng, giật mình: “…Đồ biến thái!” Nàng bịch miệng, biết mình lỡ lời, thầm nghĩ: “Hỏng rồi!” Nhạn Cơ chỉnh: “Không phải, hắn là đại dâm tặc mới đúng!” Mọi người im lặng, không khí bất thường.
Nguyên Quân lên tiếng: “Tuyết Linh, ý con là muốn luận bàn với Mai Khang?” Nàng nhớ ký ức xưa, lắc đầu như uống thuốc lắc: “Không, không, con không muốn luận bàn với hắn!” Nàng bỏ chạy mất dạng, không cáo từ, thầm nghĩ: “Không dám đâu!” Hắn nghĩ: “Đến nhanh, đi cũng nhanh! Ta bá, nhưng oan!” Nguyên Quân im lặng, không biết nói gì. Kim Liên nói: “Nếu không còn việc, ta dẫn Mai Khang chuẩn bị!” Nguyên Quân và Nhạn Cơ hiểu ý, cáo từ, rời đi.
Chỉ còn hai người, Kim Liên nghi ngờ: “Chẳng lẽ đệ là tên biến thái?” Hắn mắng thầm: “Biến thái em gái nàng!” Hít sâu, hắn kể chuyện xưa luận bàn với Tuyết Linh, rồi quyết định kể việc tình cờ nghe hai gián điệp âm mưu lấy bảo vật trấn tông, thầm nghĩ: “Ta bá, không thể giấu!”
Ngày hôm sau, trên phi thú lông trắng, Nguyên Quân, áo xanh, dáng cao, nhìn bốn đệ tử, giọng uy nghiêm: “Hôm nay chúng ta đến Chu Tước, chủ yếu rèn luyện, học hỏi, đừng làm mất mặt tông môn!” Ông nhảy lên phi thú, bốn người phi thân theo sau, thầm nghĩ: “Ta bá, phải cẩn thận!” Phi thú lướt nhanh như tên bắn giữa bầu trời xanh, mây trắng lững lờ trôi.
Ngoài Huỳnh Thắng và Nhạn Cơ, còn hai đệ tử: Bảo Nguyên, nam, dáng cao, mặt nghiêm, và Vân My, nữ, dáng thon, mặt thanh tú. Nhạn Cơ thấy Huỳnh Thắng dò xét hai người, cất tiếng: “Khang Đệ, ra phía sau phi thú trông đồ đi! Đệ đi theo để phục vụ, ngồi đây không tiện!” Bảo Nguyên và Vân My nhìn hắn đứng lên, đi ra sau, rồi nhìn Nhạn Cơ như muốn hỏi, nhưng nàng nhắm mắt, không giải thích, thầm nghĩ: “Tên dâm tặc, không để ngươi ngồi gần!” Không khí trên phi thú im lặng, chỉ có tiếng xé gió, bầu trời trong xanh trải dài.
Phi thú bay hai ngày, đến một ngọn núi cao nhất, như đâm thẳng vào trời, gần đỉnh mây lượn lờ che khuất. Nguyên Quân cho phi thú dừng giữa lưng chừng, nghỉ ngơi, thầm nghĩ: “Đoàn cần thư giãn!” Mọi người đi dạo xung quanh, chỉ Huỳnh Thắng ngồi im trên phi thú, thầm nghĩ: “Ta bá, không muốn gây phiền!” Nhạn Cơ định sai việc vặt, nhưng Nguyên Quân lắc đầu: “Không nên thêm phiền! Tên này có mối quan hệ không đơn giản với Kim Thái Thượng trưởng lão, không làm phiền chúng ta là tốt rồi!” Nàng im lặng, thầm nghĩ: “Hừ, vẫn không ưa hắn!”