Vô Địch Thần May

Chương 95:  Tác Dụng Phụ Sau Khi Chữa Bệnh



Hai mươi phút trôi qua chậm rãi trong khuê phòng Ngọc Trân tại Tây Trúc Nha Trang, không gian tràn ngập mùi dược thảo thơm nồng. Huỳnh Thắng, áo trắng thêu hoa văn bạc, dáng thanh niên giản dị, cẩn thận rút cây kim châm cuối cùng khỏi người Ngọc Trân, mồ hôi lấm tấm trên trán. Mọi người thở phào nhẹ nhõm, tay quệt mồ hôi, nhìn nhau cười vui, ánh mắt tràn ngập hy vọng. Lâu Thái trưởng lão, tóc trắng như cước, dáng vẻ hiền từ, tiến đến kiểm tra, vài hô hấp sau, xúc động rơi nước mắt, quỳ xuống ôm Ngọc Trân như người cha che chở con gái, sẵn sàng hy sinh tất cả, thầm nghĩ: “Cháu ta sống rồi, dù chết ta cũng mãn nguyện!” Một cao thủ như Lâu Thái trưởng lão vẫn không thoát khỏi tình cảm nhân thế trói buộc, khiến mọi người dâng lên cảm giác thiêng liêng, không chỉ tình mẫu tử là quý giá, mà tình thân này cũng đáng trân trọng, tuyệt đối không phải tình dục. Triệu My, vợ Lâu Thái trưởng lão, dáng cao gầy, áo xám, cũng rơi nước mắt xúc động, thầm nghĩ: “Người ta yêu quý đã được cứu, cảm tạ trời đất!” Triệu Kiến, dáng đạo cốt, râu bạc dài, chủ động: “Ơ kìa, hôm nay là ngày vui, sao lại khóc? Lâu Huynh nên mời mọi người uống rượu mới phải!” Lâu Thái trưởng lão đứng phắt dậy, giọng hào sảng: “Đúng, hôm nay là ngày vui! Lão phu mời mọi người dùng bữa tiệc đạm bạc cùng gia đình, không say không về!” Ông nhìn Triệu My, ám hiệu. Nàng hiểu ý, xin ra ngoài chuẩn bị, bước chân nhẹ nhàng rời khuê phòng. Thiến Thái Thượng trưởng lão, dáng cao gầy, áo khoác chấm bi sặc sỡ, đợi Triệu My đi khỏi, nói: “Ta có việc quan trọng, phải đi! Hẹn dịp khác chung vui!” Ông xoay người, trước khi biến mất, liếc Huỳnh Thắng, nở nụ cười triều mến, ánh mắt thoáng kỳ lạ. Tốc độ liếc mắt cực nhanh, chỉ Huỳnh Thắng bắt gặp, thầm nghĩ: “Ánh mắt này, thân quen, giống hệt Lục Giác nhìn ta ở phòng riêng! Lại thêm một ‘bóng lộ’, Ta đi, nhưng nổi da trâu!” Mọi người nhìn nhau, rời khuê phòng như không có chuyện gì, không khí nhẹ nhõm hơn. Sau bữa tiệc, Triệu Kiến và Huỳnh Thắng ra về, cả hai say khướt, bước chân loạng choạng. Suốt chặng đường trên phi thú, Huỳnh Thắng mệt mỏi, nhưng vẫn nhận ra biểu hiện kỳ lạ của Triệu Kiến, thầm nghĩ: “Đại Thúc có gì đó bất thường, Ta đi, cứ nhắm mắt luyện công đã!” Một tiếng trôi qua, cả hai về đến nơi, phi thú đáp xuống sân vườn nhỏ, ánh trăng mờ nhạt chiếu lên mặt đất. Huỳnh Thắng nhảy xuống, cáo từ: “Con về phòng trước!” Hắn nhanh như cơn gió, biến mất, quay về phòng, nhưng không vào ngay, âm thầm trở lại chỗ phi thú, ẩn mình quan sát. Triệu Kiến thấy hắn đi mất, nhìn dáo dác, cảnh giác, rồi yên tâm, đến gần phi thú, vuốt mông nó nhẹ nhàng, ánh mắt triều mến, thầm thì: “Đẹp quá, ngoan nào…” Hắn mém phun máu, cất tiếng: “Đại Thúc, ngươi ổn chứ?” Triệu Kiến giật nảy mình, quay lại, thấy Huỳnh Thắng, đỏ mặt, không nói nên lời. Hắn nhìn sâu vào mắt ông, hỏi: “Con thấy Thúc bất thường trên đường về! Sao Thúc lại rạo rực, hôn phi thú?” Triệu Kiến, mặt đỏ, vài giây bình tĩnh: “Thúc không hiểu, từ khi con ‘chữa bệnh’, mỗi lần gần con vật giống cái, đều có cảm giác khó nói, như là…” Ông đỏ mặt, không nói tiếp, thầm nghĩ: “Nhục quá!” Hắn nói huỵt toẹt: “Cảm giác động đực chứ gì? À quên, Thúc là con trai, nên gọi là động cái!” Triệu Kiến nhảy dựng như mèo bị đạp đuôi, bịt miệng hắn, thì thầm: “Bé cái miệng, cho em xin!” Hắn biết mình hồ đồ, nói nhỏ: “Không trách Thúc, lỗi do con châm nhầm, Thúc bị rối loạn giống loài! Khoa học gọi là ‘Luyến Thú’ hay ‘Ái Thú’, dân địa phương gọi là ‘Thú tính’!” Triệu Kiến thầm nguyền rủa: “Thú cả nhà ngươi, chị gái ngươi!” Vì gần đó có đệ tử tuần tra, ông không dám mở tiếng, mắt đỏ, người run run. Hắn cam đoan: “Thúc yên tâm, qua đêm nay, Thúc sẽ bình thường!” Triệu Kiến nghe “yên tâm”, mắt tối sầm, nhớ đêm định mệnh, định van xin, nhưng bị hắn điểm huyệt, lôi vào thư phòng, thầm nghĩ: “Ta đi, phải chữa cho Đại Thúc!” Sáng hôm sau, đệ tử gần nhà Triệu Kiến bàn tán xôn xao. Một nam đệ tử, mặt vuông, quả quyết: “Đêm qua, Triệu Đại trưởng lão lại giết heo đãi khách!” Đệ tử khác phản bác: “Không đâu, ông ấy keo kiệt, sao giết heo?” Cách đó xa, Tuyết trưởng lão, dáng nghiêm nghị, khuôn mặt hằn nếp nhăn, nghe đệ tử báo: “Triệu Đại trưởng lão lại giết heo đãi khách!” Nàng ngạc nhiên, cho đệ tử lui, thầm nghĩ: “Lão già này ghê thật, dám giết heo đãi gái lần hai! Ông lấy lại phong độ nhờ ta, hôm nay ta phải nói cho ra lẽ, phạt ‘nặng’ mới hả dạ!” Nàng nở nụ cười triều mến, liếm đôi môi hình quả bơ, ánh mắt lấp lánh. Nếu Triệu Kiến thấy, chắc thà xuống tóc đi tu, thầm nghĩ: “Không gì nguy hiểm bằng đàn bà ghen!” Triệu Kiến, trong phòng, vừa rên vừa nguyền rủa Huỳnh Thắng, thầm nghĩ: “Tiểu tử, đêm qua ‘chích’ ta, nhục quá!” Đột nhiên, hắn rùng mình, mắt trái giật liên hồi, vài sợi mi rụng, thầm kinh: “Nguy hiểm, mắt trái giật, điềm chẳng lành!” Một mùi hương quen thuộc sộc vào, mặt ông xanh như đít nhái. Dù đau ê toàn thân, ông nhảy dựng như lò xo, định trốn, nhưng “Rầm!” cửa bị đạp văng, chỉ còn bản lề dính trên tường. Tuyết trưởng lão dịu dàng, giọng chảy nước: “Huynh định đi đâu vậy?” Triệu Kiến lấp bấp: “Đi trốn… à không, đi đón nàng chứ đi đâu!” Nàng lườm nguýt, ánh mắt sắc lạnh. Theo bản năng sinh tồn, ông giữ chặt quần, nói: “Hôm nay ta không khỏe, hẹn nàng khi khác, ta thề sẽ giải thích, chắc có hiểu lầm!” Nàng cười nghi ngờ: “Khỏe hay không, kiểm tra mới biết! Để xem hôm nay ông có giết heo đãi khách lần ba không!” Hắn thầm kêu khổ: “Xong đời ta!” Huỳnh Thắng, trong phòng, luyện công, nhíu mày, thầm nghĩ: “Thúc ơi, con ngưỡng mộ Thúc! Thúc là idol của con ở thế giới này, mới trị bệnh xong đã ‘test’ liền! Khâm phục quá!” Hắn tiếp tục luyện công, ánh mắt lấp lánh, không biết nguy cơ đang đến với Triệu Kiến.

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com