Vô Địch Thần May

Chương 94:  Cứu Ngọc Trân



Sáng sớm tại Tây Trúc Nha Trang, ánh bình minh mờ ảo, sương đêm dày đặc, không khí lạnh lẽo. Triệu Kiến, dáng đạo cốt, râu bạc dài, áo lam sẫm, vội vàng đến gian nhà sau của Huỳnh Thắng, giọng gấp gáp: “Mau khởi hành, hôm nay Thiến Thái Thượng trưởng lão ghé thăm!” Huỳnh Thắng, áo trắng thêu hoa văn bạc, dáng thanh niên giản dị, vừa đặt mông lên phi thú lông trắng, Triệu Kiến đã cho nó lao vút lên bầu trời, xuyên qua màn sương dày, ánh sáng mờ nhạt chiếu lên hai người. Trên lưng phi thú, gió lạnh thổi qua, Triệu Kiến nhìn Huỳnh Thắng, ngạc nhiên hỏi: “Bình Nguyên Kiếm của con đâu, sao không đeo bên người?” Hắn giật mình, quẹt mồ hôi, đáp: “Vì kiếm còn mới, con chưa làm quen với Khí Linh, đeo bên người thấy khó chịu!” Triệu Kiến gật đầu: “Làm quen Khí Linh không đơn giản, mất thời gian lâu, con không cần vội!” Hắn thở phào, thầm nghĩ: “Nếu khai thật đem kiếm đi đánh bài, chắc Thúc cạo sạch lông ta! Ta đi, nhưng không dám nói!” Đây không phải lần đầu hắn “xuống xác” vì đánh bài, trước đây cũng từng xảy ra ở nhà họ Trần, thói quen khó bỏ. Gần một giờ trôi qua, phi thú đáp xuống khu vườn rộng lớn, hoa cỏ rực rỡ, hương thơm ngát. Một nam thanh niên, áo xanh thêu cành trúc, dáng cao gầy, đã đứng sẵn, tiến đến chào: “Kính chào Đại trưởng lão, xin theo đệ!” Hắn dẫn cả hai thẳng vào khuê phòng Ngọc Trân, không gian thoảng mùi dược thảo, ánh sáng nhạt chiếu qua cửa sổ. Lâu Thái trưởng lão, tóc trắng như cước, dáng vẻ hiền từ, thấy hai người, nở nụ cười tươi, bước đến đón tiếp nồng nhiệt, khác hẳn lần đầu lạnh lùng, giọng ấm: “Hai vị đến, lão phu cảm kích vô cùng!” Ông mời ngồi, tự tay rót trà thơm, mời cả hai. Triệu Kiến cầm ly trà, hào sảng: “Lâu Huynh quá khách sáo, để đệ tự rót cũng được!” Lâu Thái trưởng lão cười chân thành: “Đệ và tiểu hiền đệ bỏ thời gian quý báu đến đây, huynh cảm kích lắm!” Huỳnh Thắng im lặng, tự nhiên nhâm nhi trà, thầm nghĩ: “Ta đi, hai lão đưa đẩy, ta cứ uống thôi!” Đang trò chuyện, một nữ đệ tử, dáng đẫy đà, áo xanh, bước vào, thông báo: “Thưa Thái trưởng lão, Thiến Thái Thượng trưởng lão đã đến!” Triệu Kiến và Lâu Thái trưởng lão bật dậy như lò xo, mặt khẩn trương, như đi chăm vợ sắp đẻ. Triệu Kiến thấy Huỳnh Thắng bình thản, vội giục: “Chúng ta nhanh ra nghênh đón!” Hắn từ tốn đặt ly trà xuống, Triệu Kiến nóng mặt, định giục tiếp, thì hắn đã biến mất, xuất hiện gần cửa, như ma hiện, thầm nghĩ: “Ta đi, tốc độ nhanh!” Cả hai dùng hết sức, lao nhanh ra cửa. Lâu Thái trưởng lão đích thân mở cửa, bước ra trước, Triệu Kiến và Huỳnh Thắng theo sau. Từ xa, một nam trung niên, dáng cao gầy, mặc áo khoác ôm body, chấm bi sặc sỡ, xuất hiện, khí thế Chân Thánh bốn sao đỉnh phong tỏa ra. Lâu Thái trưởng lão vội tiến lên, hành lễ: “Thiến Huynh, thật vinh hạnh! Mời theo lối này!” Triệu Kiến và Huỳnh Thắng hành lễ, đi theo. Thiến Thái Thượng trưởng lão, giọng the thé, nhìn Huỳnh Thắng, hỏi: “Đây có phải đệ tử Mai Khang mà Lâu Đệ nói?” Hắn nghe giọng, nổi da gà, thầm nghĩ: “Giọng như thái giám trong phim kiếm hiệp! Lại thêm một ‘bóng lộ’, lộ liễu quá! Ta đi, nhưng lạnh sống lưng!” Lâu Thái trưởng lão gật: “Đúng là Mai Khang! Có thể xưng Thần Y cũng không quá!” Triệu Kiến phụ họa, gật đầu xác nhận. Thiến Thái Thượng trưởng lão mỉm cười: “Quả là nhân tài xuất thiếu niên! Nếu tiểu đệ được bồi dưỡng, đại tông môn sẽ quật khởi! Ha ha!” Ông đi trước vào khuê phòng, mọi người vui vẻ theo sau. Huỳnh Thắng thầm đánh giá: “Trẻ mà đạt Chân Thánh bốn sao đỉnh phong, Quy Tắc Băng Hàn cấp ba, không phải dạng vừa! Ta đi, phải cẩn thận!” Trong khuê phòng Ngọc Trân, không gian thoảng mùi dược thảo, Thiến Thái Thượng trưởng lão nhìn Ngọc Trân trên giường, định vận nội công dò xét. Huỳnh Thắng vội ngăn: “Thiến Thái Thượng trưởng lão, xin dừng tay! Nếu động vào nàng, độc Nhận Sinh sẽ cảnh giác, việc cứu sẽ khó thêm một bậc!” Thiến Thái Thượng trưởng lão dừng lại, áy náy: “Xin lỗi, ta hồ đồ rồi!” Huỳnh Thắng nghiêm trọng: “Lâu Thái trưởng lão, đem tất cả dược thảo đã chuẩn bị đến! Đại Thúc, cầm đan dược, khi con ra ám hiệu, cho nàng uống hết! Thiến Thái Thượng trưởng lão, xin dùng tu vi dẫn thuốc vào sâu, sau đó dùng Linh Lực bảo vệ nội tạng nàng!” Hắn phân công rõ, nhìn mọi người: “Chỉ được thành công, không cho phép thất bại! Nếu thất bại, mọi người có khả năng nhiễm độc Nhận Sinh, nhiễm thì vô phương cứu!” Mọi người gật đầu, tập trung cao độ. Hắn hít sâu, vận Linh Lực cực hạn, dùng từ lực ngự dược thảo, khiến chúng lơ lửng, xoắn vào nhau, giọt nước tách ra, bay nhịp nhàng, hòa quyện như cà phê cứt chồn trộn sữa đặc Ông Thọ, thầm nghĩ: “Ta đi, hòa hợp hoàn hảo!” Mùi dược thảo xông lên, thơm nồng tận óc, khó phai, khiến không gian tràn ngập hương vị chữa lành.

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com