Hai ngày lặng lẽ trôi qua tại Tây Trúc Nha Trang, ánh nắng nhạt chiếu qua tán cây, không khí thoảng mùi dược thảo. Triệu Kiến, dáng đạo cốt, râu bạc dài, áo lam sẫm, đến trước phòng Huỳnh Thắng, giọng trầm: “Thúc có việc quan trọng, muốn gặp con, được không?” Lời vừa dứt, “Rầm!” cánh cửa bật mở với tốc độ bàn thờ, đập thẳng vào mặt ông, khiến ông bay ngược, dính chặt vào cột nhà như “thằng lằng ôm cột đình”, rồi từ từ rơi xuống đất, thầm nghĩ: “ đau quá!”
Huỳnh Thắng, áo trắng thêu hoa văn bạc, dáng thanh niên giản dị, lao nhanh như gió, đỡ ông dậy, áy náy: “Đại Thúc có sao không? Con xin lỗi, khống chế từ lực chưa quen! Con luyện Bát Quái, nên ra thế này!” Hắn nói thật, hai ngày qua, hắn luyện Bát Quái Tứ Biến cực kỳ nhuần nhuyễn, sức mạnh tăng đáng kể với chiêu Bát Quái Dị Biến (quay ngược chiều kim đồng hồ), do hắn tự đặt tên, thầm nghĩ: “Ta đi, chiêu này mạnh thật!” Triệu Kiến được đỡ dậy, định chửi, nhưng nhớ ra việc quan trọng, cắn răng, mỉm cười khó coi: “Không sao, không phải lỗi do con!”
Hắn mời ông vào phòng, không gian thoảng mùi dược thảo, ánh sáng nhạt chiếu qua cửa sổ. Triệu Kiến đặt đít xuống ghế, giật thót, nhăn nhó vì còn ê đau từ lần “trị bệnh”, thầm nghĩ: “Nhục quá, vẫn thốn!” Huỳnh Thắng mỉm cười: “Thúc có biết không? Con ngưỡng mộ Thúc, còn đau thế này mà vẫn thể hiện bản lĩnh đàn ông!” Triệu Kiến muốn phun máu, thầm chửi: “Bản lĩnh em gái ngươi! Ta bị cưỡng bức, ngươi hiểu không?” Hắn thấy mặt ông khó coi, chuyển thái độ 180 độ, nghiêm túc: “Đại Thúc gặp con, có việc gì quan trọng? Con lắng tai nghe!”
Triệu Kiến hít sâu, bình tĩnh: “Thúc có hai việc! Thứ nhất, Lâu Thái trưởng lão cho con mười ngàn điểm cống hiến để cảm ơn, và nhờ ta truyền lời rằng ông nợ con một món nợ ân tình, khi có dịp sẽ đền đáp. Thứ hai, Thiến Thái Thượng trưởng lão truyền đạt, trong ba ngày, cần gặp con để nhờ giúp!” Huỳnh Thắng tái mặt, sửng sốt, không phải vì điểm cống hiến, mà vì Thiến Thái Thượng trưởng lão, thầm nghĩ: “Lại ông ‘bóng lộ’, Ta đi, nhưng lo rồi!” Triệu Kiến nói thêm: “Điểm thưởng đã chuyển vào lệnh bài của Thúc, xem như con trả nợ. Số còn lại, Thúc cho con luôn!”
Hắn ngạc nhiên, vì Triệu Kiến nổi tiếng keo kiệt, thầm nghĩ: “Đại Thúc, hào phóng bất thường!” Triệu Kiến nghiêm túc: “Thúc không giấu, Thiến Thái Thượng trưởng lão có ý chọn con làm đệ tử! Thúc đã suy nghĩ, con nên nhận lời, vì tốt cho tương lai! Thúc tặng số điểm còn lại, xem như quà tiễn biệt!” Ông rơi nước mắt, ôm Huỳnh Thắng, mặt đau khổ. Hắn xúc động: “Con cảm ơn Thúc đã tốt với con! Con hứa sẽ quay lại đền đáp!” Triệu Kiến xụt xịt: “Con đừng quay lại thì tốt hơn! Con như chim đại bàng lông mới nhú, hãy bay xa! Thành công là đáp đền công ơn Thúc! Phi thú của Thái Thượng trưởng lão đã đợi, con đi nhanh đi!”
Trong lòng, ông vui mừng, thầm nghĩ: “Cơ hội đẩy tiểu tử này đi! Từ khi nó đến, ta dở khóc dở cười! Linh tính mách bảo, rời xa nó mới an vui!” Huỳnh Thắng nghĩ thầm: “ sao giống đuổi ta đi nhanh thế? Ta đi, nhưng hơi buồn!” Hắn chắp tay cáo từ: “Thúc đã có tuổi, chuyện trai gái phải từ tốn! Thúc vừa hết bệnh, con sợ Thúc vui quá, ‘thú tính’ tái phát! Con đi đây, Thúc bảo trọng!” Triệu Kiến thấy hắn biến mất, lau nước mắt, cười vui: “Đi luôn cũng được, từ nay ta không lo nữa! Ha ha!”
Đột nhiên, mùi hương quen thuộc sộc vào, ông co chân, chạy theo hướng Huỳnh Thắng, kêu gào: “Mai Khang, quay lại! Thúc đổi ý… Bớ Mai Khang, cứu ta… cứu…” Hắn trên phi thú, nghe thoáng tiếng gào thảm thiết, tự trách: “Thúc ơi, con xin lỗi, hiểu sai Thúc! Con tưởng Thúc không thích con!” Sự thật chỉ Triệu Kiến và Thiến Thái Thượng trưởng lão biết: Thiến Thái Thượng trưởng lão cho Triệu Kiến 45 ngàn điểm cống hiến, trong đó 5 ngàn để Huỳnh Thắng rời đi làm đệ tử. Với bản tính keo kiệt, Triệu Kiến không bao giờ bán đứng hắn nếu chưa được giá, thầm nghĩ: “Tiểu tử, ta ‘bán’ ngươi giá cao đấy!”
Hai tiếng trôi qua, phi thú đáp xuống trước một tòa phủ cao chót vót, như ngọn núi nhỏ, uy nghi tráng lệ, mây mù lượn lờ quanh đỉnh. Từ trên cao, Huỳnh Thắng thốt lên: “Thật bự a! Ta đi, nơi này hoành tráng!” Chân vừa chạm đất, hai nam đệ tử cao to, da đen nhưng không hôi, áo xanh thêu cành trúc, đứng chờ sẵn, ánh mắt nghiêm nghị. Hắn đi sau, cảm giác như “thằng lùn” theo hai gã khổng lồ, vừa đi vừa quan sát, thầm nghĩ: “Khuôn viên rộng gấp đôi Lâu Thái trưởng lão, gấp nhiều lần chỗ Đại Thúc! Nơi Thiến Thái Thượng trưởng lão như chuồng bò, chỗ Đại Thúc chỉ như chuồng chuột hamster!”
Khuôn viên rộng lớn, nhưng đệ tử thưa thớt, xung quanh trồng dược thảo, càng gần tòa phủ, dược thảo càng trân quý, giá trị cao nếu bán ra ngoài. Hắn thầm nghĩ: “Đại tông môn như Trúc Nha Trang không lãng phí đâu! Dược thảo này là nguyên liệu trọng yếu luyện đan, giá trị đan dược chắc chắn không rẻ!” Một vài đệ tử nhìn hắn, ngạc nhiên. Một nam đệ tử, tóc xoăn như sợi mì tôm, hỏi bạn: “Tên kia là ai? Sao chưa gặp? Lại được hai người hầu thân cận của Thiến Thái Thượng trưởng lão dẫn đường!” Đệ tử đầu đũa nhận xét: “Tây Trúc Nha Trang, đệ tử đông, không biết cũng bình thường! Nhưng bối phận không tầm thường đâu!” Đệ tử đầu kéo nói: “Có dịp sẽ biết! Tu vi Chân Thánh, bình thường thôi! Như Yên sư tỷ, đệ tử hạch tâm, Chân Thánh hai sao trung kỳ, còn không tự cao! Tên này, nếu không có bối phận, thì… Ha ha!” Cả nhóm cười a dua, ánh mắt khinh miệt.
Hắn bỏ ngoài tai, thầm nghĩ: “Đệ tử khu này, style không đụng hàng, tóc ngộ thật! Ta đi, không quan tâm lời bàn tán!” Hắn tiếp tục đi, ánh mắt tập trung quan sát, chuẩn bị gặp Thiến Thái Thượng trưởng lão.