Vô Địch Thần May

Chương 93:  Bí Mật Bát Quái Tứ Biến



Năm ngày trôi qua nhanh chóng tại Tây Trúc Nha Trang, ánh nắng nhạt chiếu qua tán cây, không khí thoảng mùi dược thảo. Triệu Kiến, dáng đạo cốt, râu bạc dài, áo lam sẫm, đến gian nhà sau của Huỳnh Thắng, gõ cửa, giọng trầm: “Thúc có việc quan trọng, làm phiền con! Nếu con đang luyện công, không dừng được, thì thôi!” Bên trong im ắng, không một tiếng đáp. Triệu Kiến thở dài, quay lưng đi, bóng dáng khuất dần trong ánh nắng chiều tà, thầm nghĩ: “Chắc nó đang bế quan, không làm phiền nữa!” Hai ngày tiếp theo trôi qua, Triệu Kiến quay lại, lần này cùng Lâu Thái trưởng lão, tóc trắng như cước, dáng vẻ vội vàng, mặt đầy lo lắng. Cả hai đứng trước phòng Huỳnh Thắng, một mùi hôi nồng nặc bay ra, y như bãi rác công cộng, khiến không khí trở nên ngột ngạt. Triệu Kiến nín thở, nói lớn: “Thúc và Lâu Thái trưởng lão có việc quan trọng nhờ con! Thúc xin lỗi vì làm phiền!” “Bủm, bủm…” Một vài tiếng rắm liên tục vang lên từ bên trong, phá tan sự tĩnh lặng, khiến cả hai giật mình. Một lúc sau, Huỳnh Thắng, áo trắng thêu hoa văn bạc, dáng thanh niên giản dị, mở cửa, áy náy: “Con chào Thúc và Lâu Thái trưởng lão! Có chút sai lầm khi luyện Bát Quái, gây tác dụng phụ!” Triệu Kiến và Lâu Thái trưởng lão mặt tái xanh như đít nhái, mùi xú uế thối không tả nổi, như đứng gần ao phân, khiến cả hai ăn ý lùi ra xa, đến khoảng cách an toàn. Triệu Kiến nói nhanh: “Thúc và Lâu Thái trưởng lão đợi con trong thư phòng!” Ông lấy hết sức, phi thân chuồn mất, nhanh như chớp. Lâu Thái trưởng lão còn nhanh gấp đôi, biến mất chưa đầy một nốt nhạc. Huỳnh Thắng nhìn cả hai, lầm bầm: “Vậy mà bảo có việc gấp! Đúng là lời nói không đáng tin, Ta đi, không chấp!” Hắn vừa đóng cửa, thì “Rầm!” cửa bị đạp văng khỏi bản lề, hắn lao ra như tên bắn, mắng thầm: “Má ơi, thối thật chứ!” Hắn thầm nghĩ: “Ông bà nói đúng, ở gần bãi rác lâu, không nghe mùi hôi nữa, khoa học gọi là ‘thích nghi môi trường’! Ta đi, nhưng không chịu nổi!” Một tiếng trôi qua, tại thư phòng, không gian thoảng mùi gỗ và trà thơm, Triệu Kiến và Lâu Thái trưởng lão ngồi nhâm nhi ly trà, bàn chuyện, ánh mắt đầy lo lắng. Một mùi hương nồng bay vào, cả hai ngạc nhiên, đặt chén trà xuống, thấy Huỳnh Thắng đứng ngay cửa, quần áo trắng tinh, tóc tai chỉnh chu, làn da ngăm đen, chỉ thua da trâu một chút, toát lên vẻ phong trần. Triệu Kiến mém phun ngụm trà, nhanh chóng áp chế, cười triều mến: “Vô đây nhanh đi con, ngồi ghế này!” Ông chỉ ghế đối diện Lâu Thái trưởng lão. Cánh tay chưa thu lại, một luồng gió mát thổi qua, Huỳnh Thắng đã ngồi, tay cầm ly trà nhâm nhi, động tác nhanh đến kinh người. Lâu Thái trưởng lão híp mắt, đánh giá: “Quá nhanh! Ta Chân Thánh ba sao trung kỳ, mà không theo kịp tốc độ này! Tiểu tử này, bá thật!” Huỳnh Thắng đặt ly trà xuống, giọng từ tính: “Đại Thúc và Lâu Thái trưởng lão có việc gấp, xin cứ nói! Nếu giúp được, con sẵn lòng!” Triệu Kiến im lặng, nhìn Lâu Thái trưởng lão, ám hiệu nói trước. Lâu Thái trưởng lão không dám, đá mắt lại. Cả hai nháy mắt qua lại, như trò chơi “đá bóng trách nhiệm”. Huỳnh Thắng cắt ngang: “Thúc nói đi, con nghe!” Triệu Kiến nuốt nước miếng, bắt đầu: “Việc cứu Ngọc Trân, mọi thứ đã sẵn sàng! Nhưng mời cao thủ, có việc ngoài ý muốn, liên quan đến con!” Ông dừng, đá mắt cho Lâu Thái trưởng lão. Ông này cũng nuốt nước miếng, nói: “Không giấu con, cao thủ lão phu nhờ là Thiến Thái Thượng trưởng lão của Tây Trúc Nha Trang! Người đã đồng ý, nhưng có điều kiện: con phải giúp một việc!” Huỳnh Thắng nghe tên “Thiến”, đau ê “trứng cút”, thầm nghĩ: “Tông môn gì mà tên kỳ: Lâu Ra, Trâu Bò, giờ đến Thiến… Ta đi, nhưng nghe đau!” Lâu Thái trưởng lão thấy hắn trầm tư, ngại không nói tiếp, đá mắt cho Triệu Kiến. Triệu Kiến cười khan: “Con yên tâm, dù Thiến Thái Thượng trưởng lão không nói rõ việc gì, Thúc cam đoan con làm được!” Huỳnh Thắng nhìn hai lão, biết ngay từ đầu đã mờ ám, nhưng lễ phép: “Được Thiến Thái Thượng trưởng lão nhờ, là phước lớn của con! Nếu không còn gì, mai chúng ta cứu Ngọc Trân, con xin cáo lui!” Cả hai định nói thêm, nhưng hắn như cơn gió, biến mất không dấu vết. Hắn quay về phòng, tiếp tục luyện công, ánh mắt kiên định: “Ta đi, phải mạnh hơn!” Bảy ngày trôi qua, ngồi chai cả đít, hắn thu hoạch lớn, ngoài “đít bự” do ngồi lâu, còn khám phá bí mật khủng khiếp của Bát Quái Tứ Biến, thầm nghĩ: “Bí mật này, về sau là cốt lõi để ta tiến xa, nhanh hơn! Cảm tạ Tuyết trưởng lão và Đại Thúc, không nhờ tiếng rên đúng lúc, ta không phát hiện!” Từ Tam Biến đến Tứ Biến, ngoài tăng trọng lực gấp năm lần lên kẻ thù, còn giảm trọng lực gấp năm lần lên bản thân, nếu kết hợp Linh Hồn với ấn ký Bát Quái trong đan điền, khống chế quay ngược chiều kim đồng hồ. Nói thì dễ, nhưng thực hiện cực khó, đòi hỏi Linh Hồn mạnh để khống chế, nếu thất bại, Linh Hồn tan biến trong Bát Quái. Hắn thầm nghĩ: “Có bao nhiêu tu sĩ dám bất chấp nguy hiểm thử? Ta đi, nhưng cũng suýt nguy!” Luyện xong, cơ thể hắn tinh khiết hơn, tạp chất thải ra, Linh Lực tinh thuần, trọng lực đại lục triệt tiêu khi Bát Quái quay ngược, tăng sức mạnh gấp năm. Kẻ thù chịu trọng lực gấp năm, di chuyển khó khăn, ra chiêu giảm uy lực, còn hắn nhẹ nhàng, nhanh hơn, chiêu thức mạnh mẽ. Hắn thầm ví: “Như trong phim Doraemon, ‘Bí Mật Hành Tinh Màu Tím’, bá thật!” Với tu vi hiện tại, kết hợp Bát Quái Tứ Biến, hắn chỉ làm Bát Quái quay một vòng mỗi phút, duy trì năm phút là cực hạn, dù “bú sữa mẹ” cũng không nhanh hơn. Hắn thầm nghĩ: “Ta đi, nhưng cần luyện thêm thực chiến để hoàn hảo!”

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com