Huỳnh Thắng, áo trắng thêu hoa văn bạc, dáng thanh niên giản dị, quay về gian nhà sau tại Tây Trúc Nha Trang, không gian tĩnh lặng, ánh nắng nhạt chiếu qua cửa sổ, gió mát thổi nhẹ qua sân vườn nhỏ. Hắn ngồi khoanh chân trên giường gỗ, chăm chú luyện Bát Quái Tứ Biến, thầm nghĩ: “Tập trung luyện võ, tăng sức mạnh, là điều khôn ngoan nhất lúc này! Ta đi, không thể chậm trễ!” Sau khi đạt Chân Thánh một sao, hắn bận rộn, chưa chú ý đến [Vô Thiên Động], nhưng hôm nay, nghĩ về việc nâng cao sức mạnh, hắn chợt nhớ đến chiêu thức này, ánh mắt lấp lánh.
Vừa nghĩ đến [Vô Thiên Động], mặt hắn tối sầm, bất tỉnh, Linh Hồn bị hút vào một vòng xoáy màu đen, không gian xoay chuyển dữ dội. Khi mở mắt, hắn đã ở một nơi quen thuộc, ánh sáng mờ ảo, không gian huyền bí, như vũ trụ thu nhỏ, với các ngôi sao lấp lánh xa xăm. “[Vô Thiên Động], ta đã quay lại!” Hắn reo lên, vui như trẻ con, ánh mắt sáng rực. Một giọng nói cổ xưa, như từ thuở ban sơ, vang lên: “Ngươi đạt [May Mắn] năm sao, nên được tự do đến đây một lần! Lần sau, khi đủ yêu cầu, mới được quay lại và tự do đến một lần nữa!”
Lời nói dứt, Huỳnh Thắng buồn vô hạn, thầm hỏi: “Khi nào ta mới đủ điều kiện?” Giọng cổ xưa, như hiểu ý, đáp: “Chân Thánh ba sao, ngươi sẽ được quay lại!” Hắn mặt âm trầm, thì thầm: “Chân Thánh ba sao? Tu vi càng về sau, khó đột phá thật! Nếu có thân gia chống lưng, tốt biết mấy!” Giọng cổ xưa tiếp: “Ngươi được [Vô Thiên Động] chọn, sẽ có cách gia tăng tu vi mà không lo thiếu tài nguyên!” Hắn vui mừng, lễ phép: “Xin tiền bối chỉ cho con hướng đi sáng!” Giọng đáp: “Làm nhiệm vụ để thăng cấp tu vi! Nhưng chọn hướng này, mãi mãi không được chọn hướng khác, trừ khi hoàn thành nhiệm vụ [Hủy Bỏ]!”
Hắn gật đầu, hiểu vấn đề, hỏi: “Điều kiện hoàn thành nhiệm vụ là gì? Nhiệm vụ [Hủy Bỏ] có khó không?” Giọng cổ xưa vang: “Nhiệm vụ thăng cấp và [Hủy Bỏ] đều ngẫu nhiên! Làm đúng yêu cầu là hoàn thành, nếu không, sẽ bị [Gạt Bỏ] vĩnh viễn!” Hắn nghiêm trọng, đắn đo: “Đường thành công luôn nguy hiểm, như cá cược: một thắng, hai thua! Muốn đi nhanh, đi xa, phải đánh đổi! Nếu chỉ dựa vào tông môn, săn bảo vật ở di tích, động quật, sẽ mất thời gian vô hạn…” Sau một lúc, hắn quyết định: “Xin tiền bối cho con đăng ký làm nhiệm vụ thăng cấp!”
Giọng cổ xưa đáp ứng: “Ngũ Nhân chọn làm nhiệm vụ thăng cấp thành công!” Lời vừa dứt, [Bàn Cổ], một vật thể hình tròn, lóe sáng, xuất hiện trước mặt, hiện các dòng chữ cổ xưa: “Hãy nhấn nút khởi động để chọn nhiệm vụ!” Hắn lo lắng, lần đầu làm nhiệm vụ thăng cấp, hít sâu, nhấn nút dứt khoát, thầm nghĩ: “Ta đi, quyết rồi!” [Bàn Cổ] chạy nhanh, vài giây, chậm lại, rồi dừng. Màn hình hiển thị nhiệm vụ màu vàng, thông tin hiện trong Thức Hải: Nhiệm vụ thăng cấp mức độ hai sao, thực tế: Giết chết hoặc thu phục Lâm Hồi Xuân, lấy [Pháp Bảo Nhẫn Vô Cực]. Ghi chú: Không giới hạn thời gian!
Hắn toát mồ hôi, thầm nghĩ: “ nhiệm vụ hai sao, chắc khó ăn!” Thông tin tiếp theo làm hắn muốn “đái ra quần”: Lâm Hồi Xuân, tu vi Chân Thánh năm sao! Hắn khóc không ra nước mắt, chửi rủa: “Á đù, giết Chân Thánh năm sao! Nó đánh rắm thôi cũng banh xác ta, nói gì đến giết hay thu phục!” Hắn hối hận, nhưng không có thuốc, gạt nước mắt, suy tính: “Nếu thế, ta lấy Bình Nguyên Kiếm đánh cược, biết đâu hên, tăng sức mạnh!” Nếu ai thấy, chắc chửi hắn điên, vì lúc nguy hiểm còn đem vũ khí đi cược.
Hắn lấy Bình Nguyên Kiếm, nhấn nút khởi động trên [Bàn Cổ]. Vật thể rung lên, quay rột rột, âm thanh khiến hắn run muốn “rụng trứng cút”. Một tiếng “Beng!” vang, im lặng. Hắn mở mắt, liếc màn hình: màu Đỏ, Cam, Vàng, không trúng. Hắn xụt xịt, khóc than: “Bình Nguyên Kiếm cũng bỏ ta mà đi! Nhục thật, giờ đồ chơi cũng không còn!” Đang khóc, giọng từ [Bàn Cổ] vang: “Phần thưởng ‘Hồi Sinh Vô Thường’ một lần cho Ngũ Nhân!” Hắn kinh ngạc: “Ngũ Nhân là ta? Hồi Sinh Vô Thường là gì?”
Giọng đáp: “Ngươi có biệt danh Ngũ Nhân, chỉ là tên gọi! Hồi Sinh có hai loại: ‘Hồi Sinh Vô Thường’, khi ngươi chết, sẽ hồi sinh ngẫu nhiên ở bất kỳ thế giới nào, sức mạnh giảm một nửa, hình dáng ngẫu nhiên. Loại thứ hai, khi gặp sẽ nói sau!” Hắn định hỏi, Linh Hồn biến mất, trở về thế giới hiện tại, rùng mình, mở mắt, đắn đo: “Bình Nguyên Kiếm đổi Hồi Sinh Vô Thường, đáng không? Ta không biết nên vui hay buồn? Ta đi, nhưng tiếc!”
Hắn không biết, ngay khi rời [Vô Thiên Động], một đôi mắt phát quang mang màu xanh, nhìn chăm chăm vào [Bàn Cổ], nói: “Ngũ Nhân, ngươi là người đầu tiên khiến ta ngạc nhiên!” Hồi Sinh Vô Thường là bảo vật vô giá, có tiền không mua được, tỷ lệ [Bàn Cổ] ra được cực hiếm, cao hơn trúng số độc đắc gấp đôi, vậy mà hắn tiếc! Đây là lần đầu từ [Vô Thiên Động] về, sức mạnh không đổi, hắn buồn thật, thầm nghĩ: “Ta đi, nhưng lần này không mạnh lên, thất vọng!” Hắn gạt suy nghĩ, đóng cửa, bế quan “thả chó”, tiếp tục luyện công.