Vô Địch Thần May

Chương 91:  Tác Dụng Phụ Của Châm Cứu



Huỳnh Thắng, áo trắng thêu hoa văn bạc, dáng thanh niên giản dị, bước ra sân vườn nhỏ phía sau gian nhà của Triệu Kiến tại Tây Trúc Nha Trang, ánh nắng nhạt chiếu qua tán cây, gió mát thổi nhẹ. Hắn khai mở thính giác, vừa trở lại bình thường, liền nghe tiếng thở dốc của Triệu Kiến từ gian phòng riêng, cửa khép hờ, ánh sáng mờ ảo hắt ra. Hắn lần theo âm thanh, đến trước cửa, nhẹ nhàng gọi: “Đại Thúc có sao không? Con vào được chứ?” Triệu Kiến, dáng đạo cốt, râu bạc dài, nghe tiếng, vội chỉnh trang phục, vuốt lại tóc tai rối bù, giọng hơi run: “Vào đi!” Huỳnh Thắng bước vào, ánh mắt lướt qua Triệu Kiến, rồi khéo léo nhìn lên trần nhà, nhắc: “Đại Thúc, có quên việc gì quan trọng không?” Triệu Kiến ngạc nhiên, vài giây suy nghĩ, liếc xuống, thấy “quần nhỏ” màu xanh đọt chuối lộ ra, cùng vết sẹo nhỏ gần háng, thầm nghĩ: “ lộ hàng!” Hắn đỏ mặt, kéo vạt áo che lại, mới nhận ra vạt áo rách một phần, để lộ “bí mật”. Hắn thầm kinh: “Từ bao giờ mà rách thế?” Huỳnh Thắng cảm thông, khen lạc hướng: “Đại Thúc đúng là số hưởng, con cảm phục vô cùng!” Triệu Kiến nghe, như núi lửa phun trào, nói như khóc: “Hưởng chị gái ngươi! Bị cưỡng ép mà gọi là số hưởng hả? Thúc sống đến từng tuổi này, thề giữ tấm thân trinh tiết, vậy mà mụ ấy… mụ ấy…” Hắn uất nghẹn, không nói tiếp, ánh mắt đau khổ. Huỳnh Thắng ngạc nhiên, nói lớn: “Đại Thúc nói sao? Đến giờ mà Thúc vẫn còn trinh? Con cũng vậy!” Triệu Kiến càng uất ức, mặt đỏ bừng, thầm nghĩ: “Tiểu tử này, cố ý chọc ta!” Hắn tiếp: “Sao Đại Thúc bị ép mà không phản kháng? Chẳng lẽ Tuyết trưởng lão bá đạo thế?” Triệu Kiến không đáp ngay, cảnh giác nhìn quanh, bày kết giới quanh phòng, không gian mờ ảo, rồi thở dài, tâm sự: “Vì con có chí hướng giống Thúc, không thích đàn bà, nên Thúc kể quá khứ cho con! Cách đây hai năm, Thúc bị trúng kỳ độc của ma thú Mãn Lương, loại biến dị, độc cũng biến dị. Thúc nghĩ mình sẽ chết giữa núi rừng hoang vu, rơi vào hôn mê. Khi tỉnh dậy, thấy Tuyết trưởng lão bên cạnh, giúp ta…” Hắn đỏ mặt, trầm ngâm, không kể tiếp, ánh mắt xa xăm. Huỳnh Thắng chen ngang: “Thúc hào sảng thật! Cứu một mạng, Thúc lấy tấm thân trong trắng báo đáp, con khâm phục!” Triệu Kiến nghe, muốn thổ huyết, hận không đá hắn khuất mắt, nuốt cục tức, thở dài buồn cho số phận. Hắn hỏi thẳng: “Con xem Đại Thúc như ân nhân, nên hỏi thẳng nhé! Đại Thúc không thích đàn bà, chẳng lẽ Thúc là bóng?” Triệu Kiến đỏ mặt, bất ngờ, vài giây lấy lại bình tĩnh: “Thúc không biết, nhưng không hiểu sao không thích đàn bà… Có lúc ngủ, Thúc mơ đang trong tay người đàn ông lạ…” Hắn bịch miệng, mặt đỏ như đít khỉ, quay lưng, thầm nghĩ: “Lỡ lời rồi!” Huỳnh Thắng không cười, nghiêm túc: “Lần thứ hai gặp, con đã nghi ngờ! Nhưng Thúc yên tâm, con có kinh nghiệm trong chuyện này. Qua đêm nay, con sẽ giúp Thúc thành người đàn ông đích thực, không phải người đàn ông thích đực!” Triệu Kiến nghe, mém phun máu, thầm nghĩ: “Tiểu tử này, muốn ta chết sao?!” Hắn nói thật, từng chữa thành công cho Lục Giác ở nhà họ Trần, nhờ kinh nghiệm châm cứu. Nhưng Triệu Kiến trúng Hỗn Thiên Hồn của hắn, gây ảo giác, khiến ông trải lòng mà không hay biết. Nếu không dùng ảo giác, không ai khai thác được bí mật của Triệu Kiến. Hắn biết rõ, hôm Tuyết trưởng lão cứu Triệu Kiến, nàng vô tình phát hiện bí mật này, vì ma thú cắn vào đùi gần háng, để lộ “quần nhỏ” và vết sẹo. Nàng dùng bí mật ép Triệu Kiến, mục đích giúp ông trở lại thành người đàn ông bình thường. Hắn không cần Triệu Kiến đồng ý, mười cây châm xé gió, cắm chính xác vào mười huyệt đạo, ánh mắt kiên định: “Ta đi, phải giúp Đại Thúc!” Đêm buông xuống, màn đêm tĩnh mịch, tiếng côn trùng hòa tấu, thỉnh thoảng xen tiếng gia súc vang vọng. Sáng hôm sau, mặt trời chói chang, chiếu qua kẽ lá, đệ tử Tây Nha dậy sớm, tụ năm tụ ba bàn tán. Một nam đệ tử, khuôn mặt lưỡi cày, nói: “Các đạo hữu có nghe tiếng heo kêu đêm qua ở chỗ Triệu Đại trưởng lão không? Suốt đêm, đến gần sáng mới dứt!” Đệ tử kế bên nhận xét: “Chắc Triệu Đại trưởng lão giết heo đãi tiệc!” Một nữ đệ tử phản bác: “Ông ấy keo kiệt nổi tiếng, sao giết heo đãi tiệc? Có khi luyện công tẩu hỏa!” Câu chuyện bàn tán không có đáp án, mọi người dần giải tán. Cách đó không xa, Huỳnh Thắng thở dài, mở cửa phòng, hít không khí trong lành, vừa đi vừa nghĩ: “Châm cứu không sai, sao lại có tác dụng phụ? Cơ địa mỗi người khác nhau, ta quá chủ quan, phải làm đi làm lại suốt đêm, mới thành công viên mãn! Tay nghề ta nâng cao, Ta đi!” Gần đó, trong phòng kín, Triệu Kiến nằm úp mặt trên giường, không dám trở mình, đau thốn tận rốn, vừa rên vừa mắng thầm: “Bà cha nó, ta xem nó như con cháu, nó xem ta như chuột bạch! Nhục thật! Nếu hết bệnh, ta bỏ qua, còn không, ta lấy lại gốc lẫn lãi!” Đang rên, cửa mở, Huỳnh Thắng, gương mặt thánh thiện, xuất hiện, đến gần, hỏi: “Thúc thấy trong người tốt hơn chưa? Nếu không tốt, để con châm tiếp! Thúc đừng ngại, dù châm bao nhiêu lần, con không từ nan!” Triệu Kiến nghe, sợ hãi, run run, thầm nghĩ: “Châm tiếp, thà ta cắn lưỡi tự vẫn!” Hắn hít sâu, giọng run: “Thúc thấy tốt, vài ngày sẽ hết! Con giúp Thúc canh nhà, đừng cho ai đến, Thúc không muốn ai thấy cảnh này!” Ông cố xoay người, nhìn cặp mông sưng to, như vừa “bơm mông”, thầm kinh: “ thốn quá!” Huỳnh Thắng gật, cáo từ, rời đi, thầm nghĩ: “Ta đi, Đại Thúc yên tâm!”

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com