“Rầm!” Tại một nơi khác trong Tây Trúc Nha Trang, không gian thoảng mùi dược thảo cháy khét, một trưởng lão áo xanh, dáng gầy, mặt đầy lo lắng, vội đỡ Triệu Kiến, dáng đạo cốt, râu bạc dài, vừa ngã cắm đầu xuống đất, hỏi: “Triệu Đại trưởng lão có sao không? Sao đang luyện đan lại ngã cắm đầu thế?” Triệu Kiến không đáp, mặt tối sầm, thở dốc, giọng run: “Điểm của ta… sao còn bốn điểm?” Rồi ông ngất xỉu, để lại trưởng lão áo xanh hoang mang, thầm nghĩ: “Chuyện gì khiến ông ấy sốc thế?”
Cùng lúc, Huỳnh Thắng, áo trắng thêu hoa văn bạc, dáng thanh niên giản dị, hí hửng về phòng, ánh mắt lấp lánh, tay cầm bốn bí kíp Bát Quái và Bình Nguyên Kiếm, thầm nghĩ: “Ta đi, có bí kíp, luyện ngay!” Hắn ngồi khoanh chân trên giường gỗ, không gian tĩnh lặng, chỉ nghe tiếng gió nhẹ qua cửa sổ. Trong Thức Hải, nội dung bí kíp thứ nhất hiện lên, từng dòng chữ vàng rực rỡ. Thời gian trôi nhanh, hắn luyện từ cuốn một, cuốn hai, đến cuốn ba, mồ hôi ướt cả quần, thì thầm: “Đúng là bí kíp cấp Thánh, khó thật! Mất ba tiếng mới xong cuốn thứ ba!”
Nếu ai luyện Bát Quái nghe hắn than, chắc chắn sẽ gào lên: “A đù, khó cái bà già nhà ngươi! Ta vật vã, ngồi teo cả mông, chưa xong một cuốn!” Hắn thầm cười: “Ta đi, tốc độ bàn thờ, không ai sánh!” Đang mệt mỏi, cửa phòng “Rầm!” bung ra, Triệu Kiến xuất hiện, mặt đau khổ tột cùng, ánh mắt như mất hồn. Hắn đứng dậy, chào: “Đại Thúc mới về! Hình như Thúc không khỏe thì phải?”
Triệu Kiến kìm nén, cắn răng, giọng run: “Tại sao Thúc còn bốn điểm? Con giao dịch gì? Con có biết ta nhịn ăn, nhịn mặc, thậm chí nhịn vệ sinh, mới tích lũy được số điểm đó không?” Ông không kìm nổi, khóc thút thít như trẻ con, nhìn lệnh bài, lòng đau như cắt. Hắn biết mình làm việc quá đáng, xin lỗi: “Con thật tâm xin lỗi Thúc! Con sẽ cố gắng cày thay trâu, trả Thúc sớm nhất!” Triệu Kiến nén đau, hạ giọng: “Xem như Thúc cho con vay, khi nào có thì trả, nhưng đừng lâu! Con đến Tàng Trân Các, trao đổi gì, kể Thúc nghe!”
Hắn kể rõ ràng: “Con đổi bốn bí kíp Bát Quái từ Nhất Biến đến Tứ Biến, và Bình Nguyên Kiếm, tổng cộng 26000 điểm!” Triệu Kiến sửng sốt: “Con biết Bát Quái khó luyện không? Toàn tông môn, chỉ hai người thành công: Chưởng môn đạt Lục Biến, Châu Bò Thái Thượng trưởng lão đạt Ngũ Biến! Còn lại luyện cấp thấp, sai đường, không tính!” Hắn ngạc nhiên, không phải vì thành tựu, mà vì tên: “Châu Bò? Sao giống gia súc đắc đạo thế? Ta đi, nhưng buồn cười!” Triệu Kiến thấy mặt hắn đực ra, gõ đầu, giải thích: “Châu Bò, không phải Trâu Bò! Ngày xưa, khi Thái Thượng trưởng lão sinh ra, có dị tượng: trên trời, một cặp trâu bò húc nhau. Cha đặt tên theo dị tượng, nhưng mẹ không đồng ý, đổi thành Châu Bò!”
Hắn gật liên tục, ra hiệu đã rõ, thầm nghĩ: “Lúc vui gọi Châu Bò, lúc ghét gọi Trâu Bò, chắc không sao! Ta đi!” Triệu Kiến tiếp: “Thật ra, tông môn có vài đệ tử luyện thành công, nhưng sai lệch, không phát huy hết sức mạnh Bát Quái, xem như thất bại! Chưởng môn quyết định đặt một phần bí kíp tầng 3, để đệ tử muốn thử đều được!” Hắn hiểu: “Thì ra, bí kíp cấp cao mà lưu truyền rộng, vì khó luyện! Ta đi, không sợ!” Triệu Kiến thở dài, căn dặn: “Ta kể không phải để con nhụt chí, mà ngược lại! Thúc đặt niềm tin ở con!”
Ông định nói thêm, thì từ xa, một mùi hương nhẹ nhàng bay đến, giọng quen thuộc vang: “Triệu Huynh có nhà không?” Tuyết trưởng lão, dáng nghiêm nghị, khuôn mặt hằn nếp nhăn, xuất hiện. Hắn đánh lễ chào, Triệu Kiến rùng mình, như gặp khắc tinh, đứng như trời trồng. Nàng không để ý ông, nhìn Huỳnh Thắng, cười: “Đây là lệnh bài đệ tử nội môn và đồng phục tông môn của con!” Hắn cảm tạ, nhận lấy. Tuyết trưởng lão liếc Triệu Kiến, ánh mắt lạnh: “Con có 500 điểm cống hiến: 200 điểm thưởng gia nhập nội môn, 300 điểm từ nhiệm vụ Thôn Vĩ Hạc!” Hắn cáo từ, thầm nghĩ: “Ở lại, ta thừa thãi, để không gian cho cặp đôi hoàn cảnh, Ta đi, không xen vào!”
Vừa đi vài bước, hắn nghe giọng Triệu Kiến la thất thanh: “Nàng tha cho ta! Hôm nay ta luyện đan không khỏe! Mai Khang, quay lại cứu Thúc… Cứu…!” Hắn thông cảm, nhưng giả điếc, về gian nhà sau, tiếp tục luyện công, thầm nghĩ: “Chuyện trai gái, ta không tiện giúp! Ta đi, tập trung luyện thôi!” Hắn phong bế lỗ tai, tránh bị làm phiền, ngồi khoanh chân, không gian tĩnh lặng. Tại đan điền, ấn ký Bát Quái hiện rõ, lớn dần khi hắn luyện xong Nhị Biến, Tam Biến, tốc độ bàn thờ, thầm nghĩ: “Ta đi, nhưng cần thực chiến để hoàn hảo!”
Nửa ngày trôi qua, hắn mở mắt, thở ra luồng trọc khí, tịnh tâm suy nghĩ: “Bát Quái gây trọng lực lên kẻ thù, nhưng từ Tam Biến đến Tứ Biến, có điểm giao nhau kỳ lạ, xảy ra nhanh, khó phát hiện!” Hắn nhớ lại, khi luyện Tam Biến, tiếng gào thét Triệu Kiến làm hắn phân tâm, dù đã phong bế thính giác, phong ấn vô tình giải một phần. Trong sát na mất kiểm soát, ấn ký Bát Quái quay chệch quỹ đạo, đan điền suýt nổ tung. Bát Quái vốn quay theo chiều kim đồng hồ, nhưng tích tắc quay ngược, rồi trở lại bình thường. Trong khoảnh khắc đó, hắn cảm giác cơ thể không tồn tại, trọng lực biến mất, thậm chí như bị âm—giống nước dưới 0 độ, nguy hiểm nếu độ âm đạt mức nhất định. Hắn mệt mỏi đứng dậy: “Không nghiên cứu tiếp, Ta đi, để rảnh rồi tính!” Hắn mở cửa, ra ngoài thư giãn, ánh mắt vẫn lấp lánh tò mò.