Vô Địch Thần May

Chương 87:  Cứu Ngọc Trân



Trong khuê phòng của Ngọc Trân tại Tây Trúc Nha Trang, không khí nặng nề, mùi dược thảo thoang thoảng xen lẫn cảm giác bất an. Được vài phút, Triệu Kiến, dáng đạo cốt, râu bạc dài, lên tiếng, giọng trầm: “Lâu Huynh, có thể cho Huỳnh Thắng vào xem bệnh không? Nó rất giỏi về châm cứu!” Nghe hai từ “châm cứu”, Lâu Thái trưởng lão, tóc trắng như cước, mặc đồ trắng xám, mặt đầy nếp nhăn, càng không vui, định nói lời trục khách, ánh mắt lạnh lùng. Đột nhiên, một nữ đệ tử, áo xanh thêu cành trúc, dáng gầy, chạy ra, giọng gấp: “Thưa Thái trưởng lão, sư tỷ không ổn rồi, xin mau vào trong!” Lâu Thái trưởng lão nghe, lập tức phi thân vào, nhanh như làn gió, bóng dáng khuất sau cánh cửa gỗ. Triệu Kiến ra hiệu cho Huỳnh Thắng, áo trắng thêu hoa văn bạc, dáng thanh niên giản dị, theo sau. Vào khuê phòng, không gian thoảng mùi thảo dược, ánh sáng nhạt chiếu qua cửa sổ, Huỳnh Thắng cảm nhận sinh cơ của Ngọc Trân đang tắt dần, thầm nghĩ: “Sinh mệnh nàng, yếu quá, Ta đi, phải cứu!” Trong hải não, vô số thông tin về độc tố lóe lên như chùm ánh sáng, rồi biến mất nhanh chóng. Dù chỉ trong chớp mắt, với [Trí Tuệ] 19 triệu điểm, hắn nắm rõ, giọng tự nhiên: “Nàng trúng độc Nhận Sinh, từ cây Địa Mộc Đằng! Độc Nhận Sinh không quá nguy hiểm ban đầu, nhưng nếu có thời gian, nó lớn mạnh, giết vật chủ, sinh trưởng thành Địa Mộc Đằng mới!” Lâu Thái trưởng lão, đang truyền nội lực kích thích sinh cơ cho Ngọc Trân, nghe phân tích, ánh mắt lóe sáng, như nhớ một ký ức xa xưa, thầm nghĩ: “Nhận Sinh, ta từng gặp…” Nhưng những người khác, gồm một lão phụ, dáng cao gầy, áo xám, ánh mắt sắc lạnh, và ba nữ đệ tử, nhìn Huỳnh Thắng với vẻ nghi ngờ. Lão phụ quát: “Ngươi là ai? Sao dám đường đột vào khuê phòng cháu ta, phát biểu như đúng rồi? Người đâu, bắt tiểu tử này, lát ta xét hỏi!” Ba nữ đệ tử rút kiếm, phi nhanh, bao vây hắn, ánh mắt lạnh lùng. Quá bất ngờ, Triệu Kiến vội ngăn: “Triệu tỷ bớt giận! Đây là Huỳnh Thắng, cháu của đệ, người một nhà!” Ba nữ đệ tử nghe, hạ kiếm, ánh mắt dịu đi. Lão phụ vẫn giận: “Dù là gì, cũng không được tự tiện vào khuê phòng khi chưa được phép!” Tình hình căng như dây đàn, bỗng Lâu Thái trưởng lão quát lớn: “Đủ rồi! Cứu Ngọc Trân quan trọng nhất! Tiểu đệ, đến đây, xem có cứu được cháu lão phu không! Nếu cứu được, phí tổn bao nhiêu, lão phu không từ chối!” Lão phụ định nói, nhưng bị ông trừng mắt, im lặng. Ba nữ đệ tử chưa kịp phản ứng, một luồng gió mát lướt qua, Huỳnh Thắng biến mất tại chỗ, xuất hiện cạnh Ngọc Trân. Lão phụ kinh ngạc: “Nhanh thật!” Đến gần, hắn nhắm mắt, cảm nhận sinh cơ của nàng, vài hô hấp trôi qua, đột nhiên mở trừng mắt, tay nhanh như cắt, dùng từ lực ngự thanh kiếm của một nữ đệ tử kế bên, đâm mạnh cạnh sườn trái Ngọc Trân, nơi vết thương lớn nhất bốc khí trắng hôi tanh. Mũi kiếm xuyên ngọt, dính chặt vào sườn, máu đỏ nhạt chảy xuôi, ướt tấm vải dưới giường. Các nữ đệ tử sợ hãi, quay đi, không dám nhìn. Lão phụ quát, phẫn uất: “Dừng tay! Ngươi cứu hay giết người? Ta liều chết với ngươi!” Nàng vận nội lực cực hạn, cách không chưởng một quyền, luồng khí hóa thành đôi mãng xà song song, lao nhanh như tên bắn về Huỳnh Thắng. Quá bất ngờ, Triệu Kiến tung một chưởng hóa giải, nhưng không chuẩn bị trước, lực yếu, chỉ giảm một phần chưởng quyền. Lâu Thái trưởng lão, đang truyền Linh Lực cho Ngọc Trân, không thể gián đoạn, bất lực, thầm nghĩ: “Nếu dừng, tẩu hỏa nhập ma, Ngọc Trân chết chắc!” Hắn vẫn thản nhiên, ngự châm xâm nhập các huyệt đạo trọng yếu của nàng, chưởng quyền trúng giữa ngực. Dù trúng chưởng, hắn không dừng, vài giọt máu tươi chảy từ khóe miệng, nhưng ánh mắt kiên định, thầm nghĩ: “Ta đi, chút chưởng, không vấn đề!” Khuê phòng lặng im, chỉ nghe nhịp tim mọi người. Mười kim châm như những chú sâu, len lỏi sâu vào huyệt đạo, đến vị trí, ngừng lại, tỏa ánh sáng vàng nhạt. Thân thể Ngọc Trân, đang bất động, run lên từ từ, ánh sáng vàng càng chói, nàng trông như nữ chân tiên, rực rỡ. Năm phút nghẹt thở trôi qua, Huỳnh Thắng ngự châm và kiếm rút ra khỏi cơ thể nàng, cả kim và kiếm bị độc tố ăn mòn, không nhận ra, do phẩm chất thấp. Hắn, mồ hôi đầy người, mặt tái nhợt, ngồi ngay cạnh giường Ngọc Trân, nghỉ ngơi, thầm nghĩ: “Mệt, nhưng Ta đi, cứu được!” Lâu Thái trưởng lão, cũng mệt mỏi, nhưng tốt hơn, ánh mắt vui mừng: “Tiểu đệ, sinh cơ nàng tốt hơn nhiều! Làm sao để nàng tỉnh lại?” Hắn đáp: “Đệ tử đã phong ấn độc Nhận Sinh, nhưng nàng trúng độc lâu, nó gần hợp thể với thân thể. Hơn nữa, Mộc Tinh Địa Mộc Đằng tu vi ngàn năm, vượt giới hạn đệ tử!” Hắn nhìn Ngọc Trân, bất động, thỉnh thoảng thân thể run lên, ánh mắt chua xót, bất lực, thầm nghĩ: “Ta đi, nhưng không đủ sức!” Triệu Kiến đến gần: “Đại Thúc sống đến từng tuổi này, chưa gặp Địa Mộc Đằng, cũng thua! Có cách nào không, con?” Lâu Thái trưởng lão và lão phụ lắng nghe, ánh mắt hy vọng. Hắn nhẹ nhàng: “Địa Mộc Đằng kỵ Lam Ngân Thảo, Thành Cốt Hương, và cần Minh Tuyền Đan, Ước Thánh Đan, mỗi loại ba viên. Cuối cùng, cần cao thủ mệnh Hỏa, tu vi thấp nhất Chân Thánh bốn sao đỉnh phong, làm người dẫn thuốc!” Lâu Thái trưởng lão nhìn lão phụ: “Hai loại dược thảo, lão phu tìm dễ, Minh Tuyền Đan, Ước Thánh Đan giá đắt, nhưng không hiếm. Nhưng cao thủ thì…” Ông ngập ngừng, ánh mắt lo lắng. Triệu Kiến hỏi: “Nếu thiếu cao thủ mệnh Hỏa Chân Thánh, thì sao?” Hắn đáp: “Không nhất thiết mệnh Hỏa, mệnh khác cũng được, nhưng chữa trị gian nan hơn! Tu vi bắt buộc Chân Thánh bốn sao đỉnh phong trở lên!” Lâu Thái trưởng lão gật: “Có cách cứu là tốt rồi, lão phu sẽ tìm!” Lão phụ cúi đầu, chân thành: “Hồi nãy, ta hồ đồ, ra tay với tiểu hiền đệ, xin lỗi!” Hắn không đáp, nhìn Triệu Kiến, ra hiệu muốn rời đi. Lâu Thái trưởng lão cũng xin lỗi: “Lão phu cũng xin lỗi vì sự việc không mong muốn!” Hắn thẳng thắn: “Có thể Ngọc Trân gặp đệ tử là duyên, nên giúp được gì thì giúp. Đệ tử mệt, xin cáo từ!” Hai vợ chồng muốn giữ lại tạ ơn, nhưng thấy hắn bước khỏi phòng, không biết nói gì, thầm trách: “Chúng ta quá hồ đồ!” Triệu Kiến cũng cáo lui, rời đi. Trên đường về, ông hỏi: “Theo con, nếu đủ điều kiện, Ngọc Trân cứu được không?” Hắn mệt mỏi, thở dài: “Dù đủ, cơ hội chỉ 50%! Độc tố gần hợp nhất với nàng…” Hắn nhắm mắt, phục hồi Linh Lực, thầm nghĩ: “Ta đi, nhưng không đủ sức, đáng tiếc!”

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com