Huỳnh Thắng, áo trắng thêu hoa văn bạc, dáng thanh niên giản dị, ngồi trên phi hành thú, vừa phục hồi Linh Lực sau khi cứu Ngọc Trân, vừa thầm trách: “Thật nguy hiểm! Nếu không quyết đoán, mạo hiểm đánh đổi, ta cũng bị nhiễm độc Nhận Sinh! Tu vi ta quá yếu, không làm hơn được. Địa Mộc Đằng tu luyện ngàn năm, thăng cấp Mộc Tinh, ngang Chân Thánh năm sao! Đổi lại người khác, có lẽ thành thức ăn cho nó rồi!” Hắn thở dài, ánh mắt chua xót, thầm nghĩ: “Ta đi, nhưng vẫn chưa đủ!”
Phi hành thú lông trắng đáp xuống Tây Trúc Nha Trang, mây trắng lững lờ trôi trên bầu trời xanh. Triệu Kiến, dáng đạo cốt, râu bạc dài, nói: “Con sử dụng gian nhà phía sau của Thúc mà tịnh dưỡng! Đây là hai viên Sáng Dược, trị thương, hồi sức rất tốt! Còn đây, lệnh bài của Thúc, có nhiều điểm cống hiến, con dùng vô tư!” Không đợi Huỳnh Thắng trả lời, ông đưa lệnh bài, rồi phi thân đi, dáng vẻ chính trực, khuất dần nơi chân trời. Hắn cầm lệnh bài, vuốt nhẹ, cẩn thận cất đi, thầm nghĩ: “Đại Thúc hào phóng, Ta đi, phải cố!”
Một ngày trôi qua nhanh, sau khi dùng hai viên Sáng Dược, thể lực Huỳnh Thắng phục hồi hơn 80%, sức mạnh trở lại, ánh mắt sáng. Hắn quyết định rời phòng, đi đến nơi quan trọng nhất Tây Trúc Nha Trang, thầm nghĩ: “Tàng Trân Các, nơi lưu giữ bí kíp, Ta đi, phải tìm võ kỹ!” Hắn phi thân, nhanh như làn gió, không mất nhiều thời gian, đã đứng trước Tàng Trân Các, một tòa nhà nguy nga, tường đá cao vút, được bảo vệ chặt chẽ, cổng lớn khắc hoa văn tinh xảo, tấm bảng đá thếp vàng lấp lánh ba chữ “Tàng Trân Các”.
Hắn đứng nhìn, chưa kịp “nóng đít”, một nam đệ tử đầu trọc, áo xanh thêu cành trúc, dáng vạm vỡ, canh gác cổng, bước đến, giọng lạnh: “Vị huynh đài là ai? Không phải người Trúc Nha Trang, mời đi cho!” Huỳnh Thắng mới đến vài ngày, chưa chính thức là đệ tử Trúc Nha Trang, thầm nghĩ: “Đúng là chưa chính thức, Ta đi, nhưng lệnh bài đâu phải giả!” Hắn vui vẻ lấy lệnh bài Triệu Kiến đưa, trao cho nam đệ tử. Đệ tử trọc đầu nhìn, mặt biến sắc, quát: “Ngươi cả gan đánh cắp lệnh bài Triệu Đại trưởng lão? Khai thật, nếu không, đừng trách ta không khách khí!”
Bất ngờ bị gọi là kẻ cắp, Huỳnh Thắng “bó chim”, cố giải thích: “Vị huynh đài, ăn thì ăn bậy, chứ nói bậy không được đâu!” Nam đệ tử trọc đầu tức điên, không đáp, lao lên, vung vài cước đá thẳng vào mặt Huỳnh Thắng, gió rít mạnh. Hắn tức giận: “Nếu huynh đài muốn nói chuyện bằng nắm đấm, ta chơi đến bến!” Quyền cước của đệ tử trọc đầu chỉ trúng khoảng không, khi định thần, hắn cảm giác mát lạnh ở “bộ hạ”. Các nữ đệ tử gần đó nhắm mắt, đỏ mặt, quay lưng, hét: “Đồ biến thái, mất nết!”
Nam đệ tử trọc đầu ngạc nhiên, nhìn xuống, thấy quần rách, “tiểu đệ” lộ ra, vội lấy tay che, la to: “Ngươi là đồ biến thái!” Huỳnh Thắng chỉ tiện tay dùng châm, xuyên thủng quần, tạo vết rách nghệ thuật, hình chú voi nhỏ dễ thương, “vòi voi” chính là “tiểu đệ” của đệ tử trọc đầu, trông khá giống, thầm nghĩ: “Nghệ thuật, Ta đi, troll chút cho vui!” Do tiếng hét, đám đông hiếu kỳ kéo đến, từ vài chục người, chưa đến một phút, tăng lên vài trăm, vì Tàng Trân Các vốn đông người qua lại.
Mọi người nhìn “con voi có vòi ngộ nghĩnh”, cười ầm lên. Một nam đệ tử nhận xét: “Đuôi chứ vòi gì, như con giun!” Nam đệ tử trọc đầu thấy đông quá, xấu hổ, bỏ chạy vào trong, không dám quay đầu. Vài hô hấp sau, một trưởng lão râu đen, dáng uy nghiêm, cùng hai đệ tử chấp sự, áo xanh, chạy ra, giải tán đám đông, giọng nghiêm: “Giải tán ngay!” Sau một lúc, đám đông tản đi, nhưng một nhóm bốn nữ đệ tử vẫn đứng xem.
Như Yên, dáng đẹp, khí chất tiểu thư danh giá, nổi bật nhất nhóm, nhìn hai gã chấp sự vây quanh Huỳnh Thắng, hỏi: “Nam thanh niên kia không phải đệ tử Trúc Nha Trang, sao dám làm náo động? Hạng người này quá hồ đồ!” Trưởng lão râu đen khom người, chào: “Hắn cầm lệnh bài Triệu Đại trưởng lão, muốn vào Tàng Trân Các!” Như Yên liếc Huỳnh Thắng, đang đôi co với chấp sự, bước đến, giọng lạnh: “Hai đệ tránh ra, tỷ muốn nói chuyện với hắn!” Hai gã chấp sự vâng lời, đứng sang bên.
Hắn nhìn Như Yên, dáng cao, áo xanh thêu cành trúc, mặt tú lệ, ánh mắt nghiêm nghị, thầm nghĩ: “Nữ nhân này, khí chất mạnh, Ta đi, xem nàng muốn gì!” Như Yên nhìn hắn từ trên xuống dưới, ánh mắt dò xét, khiến hắn như có kiến bò khắp người, hỏi: “Các hạ là gì đối với Triệu Đại trưởng lão?” Hắn đáp ngắn: “Tại hạ là cháu, xưng Triệu Đại trưởng lão là Đại Thúc!” Nàng nghiêm túc: “Thì ra là cháu! Tuy nhiên, các hạ không phải đệ tử chính thức, từ đâu đến thì về nơi đó!” Hắn cười: “Tại hạ mới gia nhập Trúc Nha Trang, sư tỷ không biết cũng là lẽ thường! Đệ chưa mặc áo tông môn vì Đại Thúc bận, chưa phát!”
Một nữ đệ tử áo xanh trong nhóm, Ngạn Nương, dáng nhỏ nhắn, nghe thái độ hắn, nổi điên: “Ngươi biết đang nói chuyện với ai không? Nàng cho ngươi mặt mũi là đã nể Triệu Đại trưởng lão! Đúng là rẻ rách mà tưởng tơ tằm!” Mọi người hả dạ, ánh mắt khinh miệt. Như Yên quở: “Ngạn Nương, đừng lỗ mãng! Dù tỷ không thích người dựa hơi, nhưng không nên làm mất hòa khí tông môn!” Huỳnh Thắng vẫn mỉm cười, đổi xưng hô: “Xin lỗi, đệ đến đây chỉ muốn vào Tàng Trân Các tìm bí kíp võ công tu luyện. Nếu không còn gì, đệ cáo từ!”
Hắn như cơn gió, lướt qua trưởng lão râu đen, nhanh chóng vào Tàng Trân Các, chưa đến hai hô hấp, đã đứng bên trong cửa ra vào. Mọi người thốt: “Quá nhanh!” Hai chấp sự tỉnh mộng, đuổi theo, hét: “Đứng lại!” Như Yên nói: “Không cần đuổi, để hắn đi!” Mọi người ngạc nhiên, ánh mắt nhìn nàng. Nàng giải thích: “Người này không tầm thường! Tước đoạt lệnh bài trên tay Câu trưởng lão dễ dàng, Triệu Đại trưởng lão chọn hắn làm đệ tử là có lý do!” Mọi người giật mình, trưởng lão râu đen trừng mắt, phát hiện lệnh bài trên tay đã mất, thầm kinh: “Hắn lấy từ bao giờ?”
Như Yên dẫn nhóm vào Tàng Trân Các, dặn dò: “Không làm phiền hắn, đắc tội Triệu Đại trưởng lão thì phiền! Có lẽ hắn nói thật, mọi người tiếp tục công việc!” Trưởng lão râu đen và hai chấp sự gật đầu, tiếp tục canh gác. Như Yên vừa đi, vừa nghĩ: “Kỳ lạ, Triệu Kiến nổi tiếng keo kiệt, vắt chày ra nước, sao hôm nay phóng khoáng đưa lệnh bài cho tên này? Có lẽ uống nhầm thuốc sổ!” Nàng lắc đầu, ánh mắt tò mò, thầm nghĩ: “Hắn, không đơn giản!”