Sau khi trò chuyện thêm một lúc trong thư phòng tại Tây Trúc Nha Trang, Triệu Kiến, dáng đạo cốt, râu bạc dài, có việc bận, phải rời đi. Trước khi đi, ông căn dặn Huỳnh Thắng, áo trắng thêu hoa văn bạc, dáng thanh niên giản dị: “Con hãy ở đây, không cần về chỗ cũ. Mai ta sẽ đến!” Dặn xong, Triệu Kiến phi thân, bóng dáng khuất dần nơi chân trời, để lại Huỳnh Thắng đứng lặng. Một cảm giác lo sợ len lỏi từ đáy lòng hắn trỗi dậy, như linh tính mách bảo điều chẳng lành, nhưng cảm giác ấy nhanh chóng tan biến, như chưa từng xuất hiện. Hắn thầm nghĩ: “Linh tính? Ta đi, không lo!”
Trong thư phòng, không gian tĩnh lặng, mùi gỗ thoang thoảng, hàng kệ sách đầy những cuốn sách về dược thảo và luyện đan, bìa cũ kỹ, phủ lớp bụi mỏng. Huỳnh Thắng ngồi xuống, lật từng trang, ánh mắt sắc bén lướt qua. Chỉ mất nửa giờ, hắn đã đọc thuộc, hiểu rõ mọi thứ, từ cách nhận biết dược thảo đến phương pháp luyện đan phức tạp. Với [Trí Tuệ] 19 triệu điểm, việc này quá đơn giản, hắn thầm tiếc: “Sách dược thảo thú vị, nhưng ta hận không có bí kíp võ công, võ kỹ để xem! Ta đi, cần thứ mạnh hơn!” Hắn đặt sách xuống, ánh mắt lấp lánh, chờ ngày mới.
Thời gian trôi nhanh, sáng hôm sau, ánh nắng nhạt chiếu qua cửa sổ, Huỳnh Thắng cảm nhận Triệu Kiến đã gần đến, liền bước ra cửa, đứng đợi sẵn, gió sớm mát lạnh thổi qua. Triệu Kiến, áo lam sẫm, dáng uy nghiêm, thấy hắn, cười hào sảng: “Chúng ta đi thôi!” Ông là Đại trưởng lão nội môn Tây Trúc Nha Trang, một luyện đan sư thâm niên, được kính trọng, sở hữu nhiều quyền hạn mà các Đại trưởng lão khác không có. Cả hai leo lên phi thú lông trắng, lao vút qua không trung, mây trắng lững lờ trôi. Các đệ tử Tây Nha nhìn, ngạc nhiên, bàn tán sôi nổi.
Một nam đệ tử, áo xanh, hỏi bạn: “Hắn là ai mà được Triệu Đại trưởng lão đón tiếp nhiệt tình thế? Có khi nào là con riêng không?” Đệ tử bên cạnh, dáng gầy, nhận xét: “Chắc không phải! Triệu Đại trưởng lão mặt gian thế, sao có con mặt thánh thiện được?” Tranh luận tiếp diễn, dù phi thú chở Huỳnh Thắng đã khuất nơi đường chân trời, để lại tiếng xì xào trong gió.
Trên phi thú, Triệu Kiến hỏi: “Con biết sử dụng kim châm sao? Thúc biết điều này qua việc nghiên cứu Thiết Vô Diện!” Huỳnh Thắng khiêm tốn: “Vâng, con biết một chút!” Triệu Kiến nhìn hắn một lúc, ánh mắt sâu thẳm: “Thúc nghe Tuyết trưởng lão nói về con, ban đầu không tin, nhưng kiểm tra Thiết Vô Diện, Thúc giật mình! Các vết kim châm cho thấy kỹ năng ngự châm của con chỉ có thể nói hai từ: cao siêu!” Hắn mỉm cười, không nói, thầm nghĩ: “Ta đi, khiêm tốn chút!”
Triệu Kiến tiếp: “Hội đồng trưởng lão đánh giá, Thiết Vô Diện có tu vi 600 năm! Dù Chân Thánh ba sao, cũng không thể chiến thắng dễ dàng như con!” Hắn giải thích: “Con khống chế được là do nhiều lý do. Thứ nhất, con biết điểm yếu; thứ hai, ma thú chủ quan, sơ hở, phải trả giá đắt!” Triệu Kiến cười lớn: “Thúc không quan tâm lý do Thiết Vô Diện bị khống chế dễ dàng! Thúc quan tâm là từ nay Tây Trúc Nha Trang có thêm thiên tài! Con biết vì sao Tây Nha luôn hạng ba không?” Không chờ đáp, ông nói: “Vì chúng ta thiên về dược thảo, đan dược, không so được với các khu vực khác! Hạng ba liên tục, không phải thực lực khá, mà do Chưởng môn cố tình sắp xếp!”
Huỳnh Thắng hiểu ra, Tây Nha mang mặc cảm sâu sắc trong lòng các đệ tử, thầm nghĩ: “Tây Nha, thua về võ, nhưng mạnh về dược, Ta đi, có thể giúp!” Triệu Kiến tiếp: “Thúc dẫn con gặp Lâu Thái trưởng lão, một trong bốn cao thủ trấn giữ Tây Nha, nổi tiếng ngự châm bậc thầy! Gặp con, ông ấy sẽ vui lắm!” Hắn vui vẻ: “Nếu vậy, con cũng sẽ rất vui!” Một tiếng trôi qua, phi thú dừng lại trong khuôn viên rực rỡ hoa, như lạc vào rừng hoa, hương thơm ngát tỏa khắp.
Cả hai vừa chạm đất, một nam đệ tử, áo xanh thêu cành trúc, dáng cao gầy, đến tiếp đón: “Kính chào Đại trưởng lão, xin theo đệ tử lối này!” Họ đi qua những luống dược thảo tươi tốt, lá xanh mơn mởn, xen kẽ hoa rực rỡ, cảnh đẹp khó cưỡng. Huỳnh Thắng quan sát, thầm khen: “Dược thảo tươi tốt, Tây Nha đúng là thiên đường dược liệu, Ta đi!” Đệ tử dừng trước cánh cửa đại sảnh, mời cả hai vào, rồi cáo từ, rời đi.
Huỳnh Thắng bước sau Triệu Kiến, qua những bức tượng điêu khắc sống động, tường trang trí tranh vẽ đầy hồn. Đột nhiên, một giọng khàn vang: “Triệu Đại trưởng lão hôm nay đến, đúng lúc huynh có việc quan trọng muốn chỉ điểm!” Triệu Kiến cười: “Lâu Huynh quá xem trọng, khiến đệ hổ thẹn!” Từ xa, Huỳnh Thắng thấy Lâu Thái trưởng lão, tóc trắng như cước, mặc đồ trắng xám, dáng vẻ tiên phong, tu vi Chân Thánh ba sao trung kỳ, nhưng ánh mắt đầy lo lắng.
Hai người hàn huyên vài câu, Lâu Thái trưởng lão nói, giọng nghiêm trọng: “Không giấu đệ, một tuần nay, cháu gái nhỏ của huynh, Ngọc Trân, đi hái dược thảo với đệ tử trong tông, vì tò mò, không nghe lời huynh, đi sâu vào Lâm Thảo Lam. Bọn chúng bị ma thú lạ tấn công, hai đệ tử chết tại chỗ, hai người bị thương nặng!” Ông xúc động, mắt đỏ hoe, nhưng kìm chế, thầm nghĩ: “Ngọc Trân, ta yêu cháu lắm!” Huỳnh Thắng nhận xét: “Lão nhân, Chân Thánh ba sao trung kỳ, nhưng vẫn bị chi phối bởi tình thân, yêu thương cháu gái sâu sắc!”
Triệu Kiến nghiêm túc: “Lâu Huynh, có thể cho đệ xem vết thương của Ngọc Trân không?” Lâu Thái trưởng lão gật, mệt mỏi đứng dậy, liếc Huỳnh Thắng, ánh mắt không chào đón: “Chỗ nữ nhi, không tiện để nam nhân vào! Con đợi ngoài nhé!” Không chờ hắn trả lời, ông gọi một đệ tử đến tiếp đón, rồi vội đi vào, như sợ trễ việc quan trọng. Triệu Kiến định nói, nhưng thôi, theo sau, phi thân vào trong.
Hai tiếng trôi qua lặng lẽ, Huỳnh Thắng ngồi một mình, nhấm nháp trà, quan sát xung quanh, thầm nghĩ: “Lâu Thái trưởng lão, không chào đón, nhưng Ta đi, không để bụng!” Cánh cửa mở, Lâu Thái trưởng lão và Triệu Kiến quay lại, cả hai mệt mỏi, rõ ràng đã dùng Linh Lực quá độ. Hắn đứng dậy, chào, giả vờ không biết. Triệu Kiến nói lớn, như cố ý: “Ngọc Trân bị độc tố lạ, đệ chưa gặp bao giờ! Giống độc Xà Nguyệt thú, nhưng kiểm tra, lại không đúng!” Lâu Thái trưởng lão, như già thêm vài tuổi, giọng não ruột: “Huynh thử nhiều lần, không kết quả! Độc tố như có linh trí, ẩn núp khi dùng Linh Lực cưỡng ép!”
Triệu Kiến thở dài: “Đệ cho Ngọc Trân dùng Dưỡng Nội Đan hảo hạng, làm chậm độc phá nội tạng. Theo đệ, Lâu Huynh nhờ Thái Thượng trưởng lão giúp, có thể cứu một mạng!” Lâu Thái trưởng lão nghe, thở dài: “Huynh cũng muốn, nhưng…” Ông ngập ngừng, như nhắc đến điều tối kỵ, không nói tiếp. Triệu Kiến im lặng, nhìn Huỳnh Thắng, ánh mắt ám hiệu. Hắn hiểu ý, nhưng giả vờ không biết, thầm nghĩ: “Đại Thúc, Ta đi, nhưng chưa muốn lộ!” Không khí nặng nề bao trùm, mọi người im lặng.