Vô Địch Thần May

Chương 85:  Tây Trúc Nha Trang



Vài hô hấp trôi qua, Thiết Vô Diện, bóng đen với sáu con mắt đỏ rực, vẫn bất động giữa không trung trong ngôi nhà đá tại Thôn Vĩ Hạc, bị Huỳnh Thắng khống chế. Tuyết trưởng lão, dáng nghiêm nghị, khuôn mặt hằn nếp nhăn, thở phào nhẹ nhõm, giọng đầy thắc mắc: “Tại sao con đoán được nó sẽ tấn công con trước? Sao biết Thiết Vô Diện ẩn trong nhà mà kêu ta bày kết giới? Và…” Bà hỏi dồn dập, khiến Huỳnh Thắng, áo trắng thêu hoa văn bạc, muốn điên, không biết trả lời câu nào trước, thầm nghĩ: “ hỏi nhiều thế, Ta đi, nhưng cũng loạn!” Nhận ra mình hồ đồ, Tuyết trưởng lão cười áy náy, tiến đến gần Thiết Vô Diện, bắt đầu phong ấn. Hơn năm phút trôi qua, phong ấn hoàn thành, ma thú bị khóa chặt, không động đậy, ánh mắt sáu con mắt mờ dần. Bà gọi bốn đệ tử Trúc Nha Trang vào, giọng nghiêm: “Các con làm tốt lắm! Nhiệm vụ đã xong, thu xếp, mai chúng ta hồi tông môn!” Bốn đệ tử, đồng phục xanh thêu cành trúc, vâng lời, nhưng ánh mắt tò mò dán vào Thiết Vô Diện, thầm nghĩ: “Ma thú 600 năm, kinh khủng! Khang Sư Huynh thế nào mà khống chế được?” Họ rời đi thu xếp, để lại Huỳnh Thắng. Hắn lấy lý do chuẩn bị, chuồn thẳng ra ngoài, nhanh như làn gió, thầm nghĩ: “Ta đi, không ở lại, kẻo bà hỏi tiếp!” Nhìn bóng dáng hắn biến mất, Tuyết trưởng lão mỉm cười: “Tiểu tử thú vị! Phân tích, lập mưu chính xác, nhưng khống chế Thiết Vô Diện thế nào? Lúc phong ấn, ta kiểm tra, chẳng hiểu nổi!” Bà lắc đầu, ánh mắt đầy tò mò. Sáng hôm sau, mọi người tập trung trong sân ngôi nhà đá, ánh nắng nhạt chiếu qua tán cây đại thụ. Dân chúng Thôn Vĩ Hạc, người già, người lớn, đến đông đủ, cảm ơn và tiễn đưa. Một cụ già chống gậy, tóc bạc trắng, thay mặt dân thôn, giọng run: “Cảm tạ các vị đã cứu Vĩ Hạc! Chúng tôi gửi chút quà đi đường, mong nhận cho!” Tuyết trưởng lão đành nhận, đáp: “Ma thú đã bị bắt, sẽ được đưa về tông môn xử lý. Từ nay, Vĩ Hạc thôn có thể sống bình thường! Chúng tôi xin cáo từ…” Bà phi thân, dẫn mọi người rời đi, nhanh như làn gió. Trên đường, cả nhóm đi dọc con sông nhỏ lấp lánh ánh nước, gió mát thổi qua. Tuyết trưởng lão nói: “Đi hết con sông này là đến vùng Tây Trúc Nha Trang quản lý. Đại tông môn chúng ta rộng lớn, chia thành bốn vùng Đông, Tây, Nam, Bắc, trọng yếu nhất là Tổng bộ, trung tâm giữa bốn vùng. Chúng ta thuộc khu vực Tây Trúc Nha Trang.” Hiền Ngụy, thanh niên cưỡi ngựa, dáng cao gầy, bổ sung: “Khang Huynh chắc chưa rõ phân cấp! Tây Trúc Nha Trang, gọi tắt Tây Nha, xếp thứ ba trong bốn vùng. Đông Nha đứng nhất, Nam Nha thứ hai, Bắc Nha cuối cùng.” Các đệ tử nghe, ánh mắt luyến tiếc thoáng qua, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần. Huỳnh Thắng hỏi: “Các đệ có biết đệ tử nào tên Tuyết Linh không?” Nghe hai từ “Tuyết Linh”, bốn đệ tử mắt sáng, mặt đầy hâm mộ, như fan gặp idol. Hiền Ngụy đáp: “Linh Đại Sư Tỷ là thiên tài mới xuất hiện, được một Đại trưởng lão nhận làm đệ tử chân truyền!” Tuyết trưởng lão ngạc nhiên: “Con quen biết Tuyết Linh sao?” Hắn tủm tỉm cười: “Vâng, nàng là em bà con!” Bốn đệ tử xoắn xít: “Khang Huynh tốt quá! Có thể giới thiệu chúng đệ không?” Hắn thầm nghĩ: “Tuyết Linh, mém tuột Trứng chưa? Ta đi, các đệ hâm mộ thế!” Đang nói chuyện vui vẻ, Huỳnh Thắng ra hiệu im lặng, ánh mắt sắc bén. Mọi người ngừng đùa, lòng đầy cảnh giác. Vài hô hấp trôi qua, không thấy bất thường, Tuyết trưởng lão hỏi: “Có chuyện gì sao?” Vừa dứt lời, từ xa, dọc dòng sông, ba trung niên phi thân nhanh về hướng này, mặc áo xám đen, cổ áo thêu hoa văn vàng nhạt. Tuyết trưởng lão thì thào: “Tam Thất Quái, bọn này sao ở đây?” Nhờ Huỳnh Thắng cảnh báo, mọi người kịp thu liễm Linh Lực, ẩn mình trong đám bụi cỏ um tùm, nín thở. Ba tên trung niên phi thân cực nhanh, như đang vội, đi ngang chỗ ẩn nấp mà không nghi ngờ, biến mất cuối dòng sông. Năm phút sau, mọi người rời chỗ ẩn, Hiền Ngụy hỏi: “Trưởng lão, Tam Thất Quái là gì? Nguy hiểm lắm sao?” Tuyết trưởng lão không đáp, ra hiệu: “Đi nhanh về tông môn!” Tốc độ mọi người tăng tốc, chỉ mất bốn tiếng là đến Tây Trúc Nha Trang. Nhìn cánh cổng lớn, tấm thạch đá khắc “Tây Trúc Nha Trang” uy nghi, mọi người như trút gánh nặng, ánh mắt nhẹ nhõm. Hai đệ tử gác cổng, áo xanh thêu cành trúc, chào đón: “Tuyết trưởng lão!” Họ ngạc nhiên khi thấy Huỳnh Thắng, người lạ, nhưng không hỏi, vì có trưởng lão dẫn vào. Tuyết trưởng lão phân công: “Hiền Ngụy, con dẫn Huỳnh Thắng sắp xếp chỗ ở tử tế! Còn lại lui đi, mai trả nhiệm vụ, nhận thưởng!” Bà phi thân, biến mất. Hiền Ngụy dẫn Huỳnh Thắng đến một căn nhà nhỏ, thiết kế tinh tế mà giản dị, thích hợp tu sĩ vừa ở vừa luyện công, thầm nghĩ: “Khang Sư Huynh, chỗ này tốt, huynh nghỉ ngơi!” Hắn vào trong, Hiền Ngụy rời đi. Tây Trúc Nha Trang rộng lớn, khu vực phân chia hợp lý, bề dày lịch sử không dưới mười ngàn năm, lâu đời đến mức chỉ có thể ước tính. Tổng cộng năm ngàn người, trong đó 4500 là đệ tử. Để nổi tiếng toàn Trúc Nha Trang, Tuyết Linh phải là thiên tài, dù chưa đạt Bán Thánh. Hắn thầm nghĩ: “Võ công nàng, Bát Quái Nhị Biến, phẩm cấp Thánh, mà nàng luyện được! Nếu có duyên, ta cũng muốn thử, Ta đi!” Hai ngày trôi qua, Thần Châm Tạo Hoá của hắn mở thêm một huyệt, tổng cộng mười huyệt. Hắn thở ra luồng trọc khí, dừng luyện, ra ngoài đi dạo, thầm nghĩ: “Mở mười huyệt, tiến bộ, Ta đi!” Hắn đứng gần khu dược điền, nơi trồng dược liệu và luyện đan chủ đạo của Tây Nha. Dù cách cả chục kilômét, mùi dược thảo thơm ngát vẫn bay đến, hắn phân biệt rõ hàng chục mùi trộn lẫn, thầm kinh: “ mũi Ta đi, biến thái thật!” Một cô gái dáng nhỏ nhắn, đáng yêu, áo xanh thêu cành trúc, toát lên vẻ giản dị chân thật, đến gần: “Ra mắt Khang Huynh! Muội là Bích Phương, đệ tử nội môn. Triệu Đại trưởng lão mời Khang Huynh đến thư phòng!” Hắn cười ấm áp: “Phiền muội dẫn đường!” Nàng gật: “Mời huynh theo muội!” Bích Phương vừa đi vừa kể, như hướng dẫn viên, về các khu vực Tây Nha. Họ đến thư phòng Triệu Kiến khá muộn, do vừa đi vừa tham quan. Bích Phương rời đi làm việc, Huỳnh Thắng bước vào. Triệu Kiến, râu bạc dài, dáng đạo cốt, gặp hắn, vui mừng, niềm nở đón tiếp, bỏ qua thân phận, giọng chân tình: “Khang nhi, đã lâu không gặp!” Hắn hành lễ: “Đại Thúc, đã lâu không gặp!” Triệu Kiến cười lớn, thỏa mãn khi nghe “Đại Thúc”. Ông đánh giá: “Đã đột phá Chân Thánh rồi sao? Quá tốt! Mai theo ta diện kiến Thái trưởng lão, Thúc đề xuất con làm đệ tử hạch tâm! Với thiên phú, thành chân truyền chỉ là vấn đề thời gian!” Hắn áy náy, cảm nhận ưu ái quá lớn, không biết cảm tạ thế nào, thầm nghĩ: “Đại Thúc tốt quá, Ta đi, phải cố!” Triệu Kiến nhìn ra, nói: “Thúc muốn tốt cho con, có nguyên do riêng, nhưng hiện tại chưa nói được. Khi con đạt kỳ vọng, sẽ có câu trả lời!” Hắn gật: “Vâng, con sẽ cố, không phụ kỳ vọng Đại Thúc!” Hắn thầm nghĩ: “Đại Thúc, Ta đi, sẽ làm được!”

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com