Vô Địch Thần May

Chương 84:  Thôn Vĩ Hạc



Huỳnh Thắng, áo trắng thêu hoa văn bạc, dáng thanh niên giản dị, bước đi trên con đường làng nhỏ uốn cong xa tít tắp, hai bên là cánh đồng lúa xanh mướt, ánh nắng nhạt chiếu qua tán cây thưa. Sau một đoạn đường, bóng dáng Thôn Vĩ Hạc hiện ra, một thôn trang hẻo lánh, dân số chỉ khoảng trăm người, nhà cửa thưa thớt, mái ngói cũ kỹ phủ rêu xanh. Vào trong thôn, không khí yên tĩnh đến lạ, mang cảm giác buồn bã, Huỳnh Thắng cảm nhận được ma khí quẩn quanh, lượn lờ như sương mù, thầm nghĩ: “Nơi này, có gì đó không ổn, ma khí dày đặc, Ta đi, phải điều tra!” Bỗng, một tiếng quát vang: “Tránh ra, tên điếc kia!” Một thanh niên áo xanh, dáng cao gầy, khuôn mặt lạnh lùng, cưỡi ngựa lao vun vút qua con đường mòn trong thôn, bụi bay mù mịt. Huỳnh Thắng lách nhẹ người, tránh sang bên, không quan tâm, tiếp tục bước đến một quán nước rách nát, sụp sệ ven đường, mái tranh thủng lỗ, vài chiếc ghế gỗ lung lay. Hắn ngồi xuống, gọi một bát nước mát, hớp một ngụm, rồi bắt chuyện với chủ quán, một cụ bà lưng còng, tóc bạc trắng, khuôn mặt hằn nếp nhăn, ánh mắt buồn bã: “Trong thôn có chuyện gì xảy ra hả cụ? Con thấy mọi người lo sợ điều gì đó.” Cụ bà nhìn hắn, giọng run run: “Cậu là khách vãng lai, đừng tò mò mà hại thân! Uống nước xong, nhanh chóng rời đi!” Hắn mỉm cười, hớp thêm ngụm nước: “Con thấy nơi đây toàn người lớn và người già, trẻ em tuyệt nhiên không thấy đâu.” Cụ bà nhìn hắn một lúc lâu, xúc động, rướm nước mắt, nghẹn ngào kể: “Vĩ Hạc thôn bị trời phạt! Năm năm rồi, trẻ con biến mất đột ngột. Không dừng lại ở đó, những đứa bé sinh ra không đứa nào sống quá ba tháng, dù chẳng có bệnh gì…” Bà kể đến đây, nức nở, nước mắt rơi. Hắn hỏi: “Vậy không ai tìm được lý do sao, cụ? Năm năm mà không phát hiện nguyên nhân, thật kỳ lạ!” Cụ bà đưa ánh mắt xa xăm: “Có tìm hiểu chứ! Đại tông môn Trúc Nha Trang đã cử nhiều đệ tử, thậm chí đích thân trưởng lão đến, nhưng vô ích.” Hắn ngạc nhiên: “Trúc Nha Trang cử trưởng lão mà cũng chịu thua?” Cụ bà gật: “Đúng vậy! Nhiều lần trưởng lão đến điều tra, gần đây nhất, một vị trưởng lão chết thê thảm, bị hút hết sinh khí, máu, nội tạng… chỉ còn lớp da bọc xương!” Bà sợ hãi, chạy vào trong, đóng kín cửa, không nói thêm. Huỳnh Thắng đứng dậy, dùng giác quan sắc bén, lần theo ma khí mỏng manh bay trong không khí, thầm nghĩ: “Ma khí này, không bình thường, Ta đi, phải tìm nguồn gốc!” Ma khí dẫn hắn đến một ngôi nhà đá lớn, bao quanh bởi các cây đại thụ cao vút, tán lá rậm rạp, không khí lạnh lẽo, âm u. Bên trong, có tám người: bốn thanh niên mặc đồng phục xanh, thêu cành trúc nhỏ trước ngực, đứng trước cửa ra vào, ánh mắt cảnh giác. Hắn nhận ra một người là thanh niên cưỡi ngựa lúc nãy, thầm nghĩ: “Đệ tử Trúc Nha Trang, đang làm nhiệm vụ?” Bốn đệ tử phát hiện Huỳnh Thắng từ xa, bước đến ngăn lại. Thanh niên cưỡi ngựa, giọng lạnh: “Huynh đài, dừng lại! Nơi đây cấm người lạ vào!” Hắn bình tĩnh, lấy lá thư giới thiệu từ Triệu Kiến, đưa ra. Thanh niên mở thư, mặt biến sắc, lập tức khom người: “Ra mắt Khang Sư Huynh!” Ba đệ tử còn lại ngạc nhiên, nhưng cũng chắp tay chào: “Ra mắt Khang Sư Huynh!” Hắn nhận lại thư, bước vào trong, gặp một bà lão mặc trang phục xanh, thêu cây trúc nhỏ trước ngực, dáng vẻ nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén. Hai bà lão áo xám tro, dáng lam lũ, đang mát xa cho một phụ nữ trung niên nằm trên giường, không khí căng thẳng. Bà lão áo xanh phát hiện Huỳnh Thắng, quát: “Mau cút ra ngoài! Đang đỡ đẻ, ngươi vào làm gì?” Hắn vừa vào đã biết, định rút êm, nhưng bị phát hiện, chưa kịp nói, bà lão tung một chưởng nhanh như cắt, nhắm vào ngực. Dù chưởng lực đột ngột, hắn nhẹ nhàng tránh, lao ra ngoài còn nhanh hơn chưởng lực, thầm nghĩ: “ đỡ đẻ mà không nói, chơi ta đây mà! Nhục đời trai, mất mặt!” Bà lão ngạc nhiên, nhưng không truy đuổi, tiếp tục cảnh giới, để hai bà lão áo xám đỡ đẻ. Bốn đệ tử Trúc Nha Trang thấy Huỳnh Thắng lao ra, hiểu chuyện, ôm miệng cười thầm, ánh mắt tinh nghịch. Hắn tức giận: “Bà mẹ nó, bên trong đỡ đẻ mà bọn chúng không nói, muốn chơi ta! Làm sao còn mặt mũi đây?” Cả năm người nhìn nhau, không nói gì. Mười phút sau, tiếng trẻ sơ sinh khóc vang, chào đời. Bốn đệ tử liếc Huỳnh Thắng, cố nhịn cười. Hắn tức run người, nhưng áp chế, thầm nghĩ: “Nhịn, Ta đi, không chấp!” Vài phút sau, ba bà lão bước ra, hai bà lão áo xám rời đi, còn bà lão áo xanh, Tuyết trưởng lão, dáng nghiêm nghị, đứng lại, trừng mắt nhìn Huỳnh Thắng. Bốn đệ tử chắp tay: “Tuyết trưởng lão!” Hắn cũng nhanh tay chào: “Đệ tử ra mắt Tuyết trưởng lão!” Bà nghe hắn chào, càng nổi điên, như trứng chạy lên não, định ra tay dạy dỗ. Thanh niên cưỡi ngựa vội nói: “Thưa Tuyết trưởng lão, đây là Khang Sư Huynh, đệ tử của Kiến Đại trưởng lão!” Nghe ba từ “Kiến Đại trưởng lão”, mặt bà ửng hồng, như gái mới dậy thì, ánh mắt lóe sáng, nhanh chóng phục hồi, cất giọng dịu êm, như các cô gái nước Nhật đóng JAV: “Thì ra đệ tử của Kiến Đại trưởng lão! Ta là Tuyết trưởng lão, đệ đến Vĩ Hạc làm gì? Hay Kiến Đại trưởng lão cử đệ hỗ trợ ta?” Hắn nổi da trâu, nhưng kể lại sự việc đã qua: “Đệ tử trên đường đến Trúc Nha Trang nhập môn, đi ngang qua, phát hiện ma khí trong thôn, nên điều tra.” Tuyết trưởng lão nghe, gật: “Thì ra thế, hèn gì ta chưa gặp! Đệ vừa đến, kịp lúc.” Bà phân công: “Hai đệ tử lên nóc nhà cảnh giới, hai đệ tử còn lại chia ra canh cửa trước và sau, cẩn thận!” Phân việc xong, bà nhìn hắn, chớp đôi mi lưa thưa vài cọng, làm duyên: “Đệ tử theo ta vào trong, ta có việc nói!” Cả hai ngồi trên ghế gỗ gần nhau, trong ngôi nhà đá, không khí lạnh lẽo. Tuyết trưởng lão cầm chén trà, nhấp một ngụm, giọng trầm: “Tại đây, bốn đệ tử và một trưởng lão Trúc Nha Trang đã hy sinh. Ba tháng rồi, ta chưa tìm được chân tướng!” Hắn nhìn khuôn mặt bà, hằn vết chân chim, cảm khái: “Đệ tử đến đây, phát hiện ma khí trong thôn. Có thể cái chết của các đệ tử và trưởng lão liên quan đến việc trời phạt, khiến năm năm nay trẻ em không sống sót.” Tuyết trưởng lão gật: “Ta cũng nghĩ qua, và phát hiện manh mối khi khám nghiệm tử thi Ngư trưởng lão. Ông ấy chết, liên quan đến Thiết Vô Diện!” Nghe ba từ “Thiết Vô Diện”, Huỳnh Thắng lóe lên vô số thông tin trong đầu: “Thiết Vô Diện, ma thú có khả năng ẩn tàng cao minh, thức ăn đa dạng, hiếm khi chọn trẻ sơ sinh, trừ phi dị biến khác với đồng loại!” Hắn nhận xét: “Thiết Vô Diện đã ở thôn năm năm, không tầm thường! Bằng chứng là Trúc Nha Trang điều tra nhiều lần, vô dụng. Đệ tử suy đoán, con ma thú này tu luyện 600 năm!” Tuyết trưởng lão kinh ngạc: “Đệ am hiểu ma thú hiếm thế? 600 năm? Nếu vậy, nguy hiểm! Thiết Vô Diện vốn khó đối phó, tu vi thế này, phải hai trưởng lão phối hợp mới có hy vọng thắng!” Hắn không nói, đứng dậy rời đi, truyền âm cho bà: “Tuyết trưởng lão, ta có kế, bà cứ làm theo!” Nghe xong, bà lóe sáng, nhanh chóng phục hồi, ánh mắt quyết tâm. Một tiếng sau, Tuyết trưởng lão phân phó bốn đệ tử: “Hôm nay ta về tông môn báo cáo sự việc! Canh gác hai mẹ con cẩn thận!” Bốn đệ tử gật đầu, ánh mắt nghiêm túc. Tuyết trưởng lão thu xếp hành trang, rời đi vội vàng. Màn đêm buông xuống, bốn đệ tử Trúc Nha Trang chia nhau canh gác quanh ngôi nhà đá. Bên trong, người phụ nữ trung niên, giọng dịu: “Ngoan, bú sữa rồi ngủ ngon nhé!” Nàng ru con, rồi chìm vào giấc mộng. Ngoài trời, chỉ còn tiếng côn trùng rả rít, gió thổi qua kẽ lá. Một đệ tử dáng cao gầy, trên mái nhà, hỏi: “Chúng ta ở đây hơn một tháng, có thấy gì lạ đâu?” Đệ tử mũm mĩm đáp: “Tao cũng thế, nhưng Tuyết trưởng lão về tông môn, hai chúng ta phải cẩn thận!” Đang nói, dị biến xảy ra. Trên trần nhà, một bóng đen, sáu con mắt đỏ rực, nhìn chằm hai mẹ con đang ngủ, nước dãi nhỏ xuống đất, lộp độp. Thiết Vô Diện há miệng, lưỡi dài bắn nhanh về đứa bé sơ sinh trong lòng mẹ, chỉ còn chút xíu là chạm đầu bé. Bỗng, một bàn tay vô hình nắm chặt lưỡi nó. Huỳnh Thắng, ẩn trong bóng tối, mỉa mai: “Thiết Vô Diện, ngươi ẩn tàng cao minh! Ngay cả ta phải dùng [Vô Thiên Nhãn] mới phát hiện!” Dị biến quá đột ngột, ma thú chưa kịp hoàn hồn, nhưng sau một hô hấp, bình tĩnh, giọng the thé: “Thấy ta thì sao? Tất cả ở đây đều là thực ăn tạm bợ cho ta!” Hắn cười: “Thật không? Ta già lắm, thịt dai lắm đó!” Tuyết trưởng lão, từ cửa sau, bước vào, ánh mắt cảnh giác: “Chạy trốn sao? Đã đến, vui đùa chút!” Thiết Vô Diện phá vỡ nóc nhà, phi thân lên cao, nhưng trúng vật vô hình, bị phản hồi, rơi xuống. Nó gầm: “Kết giới? Các ngươi bày trận giam ta? Đi chết hết đi!” Ánh mắt nó sáng lên, tỏa ánh sáng xanh lam, chiếu vào Huỳnh Thắng, lao xuống, dùng chân chụp lấy hắn, tốc độ cực nhanh. Tuyết trưởng lão không kịp hô hoán, càng không thể ra tay. Dường như Thiết Vô Diện đã quấn chặt Huỳnh Thắng, nhưng dị biến xảy ra. Nó bất động giữa không trung, cách hắn chưa đến hai centimet. Tuyết trưởng lão lao đến, định chém cứu hắn, nhưng hắn ngăn: “Dừng tay, không còn nguy hiểm! Nó bị con điểm huyệt khống chế!” Bà dừng lại, vẫn cảnh giác, ánh mắt lo lắng, sợ dị biến tiếp theo. Hắn thầm nghĩ: “Thiết Vô Diện, 600 năm, nguy hiểm, nhưng Ta đi, khống chế dễ!”

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com