Vô Địch Thần May

Chương 83:  Địa Ám Thảo Nguyên



Huỳnh Thắng, áo trắng thêu hoa văn bạc, dáng thanh niên giản dị, tiếp tục hành trình đến Trúc Nha Trang, bước đi trên con đường đất đỏ giữa ánh nắng nhạt. Hắn có thể thuê xe để đi nhanh, nhưng túi tiền cạn kiệt, đành tiết kiệm, thầm nghĩ: “Nghèo, đi bộ cho khỏe, Ta đi, không lo!” Sau hơn năm tiếng đi bộ, chân mỏi, mồ hôi lấm tấm, hắn đến một vùng thảo nguyên rộng lớn, cỏ xanh trải dài vô tận, gió thổi mát lành. Theo lộ trình, phải qua thảo nguyên này, rồi một thôn nhỏ, là vào địa phận Trúc Nha Trang. Bỗng, giọng Tèo, Quan Thượng Cổ, vang trong Thức Hải: “Chủ nhân, tôi cảm nhận nơi đây có gì đó bất thường!” Hắn dừng bước, nhìn quanh, thầm đáp: “Nếu đi đường vòng, an toàn hơn, nhưng mất gấp bốn thời gian. Nếu nguy hiểm, ta chui vào ngươi trốn, chắc không sao!” Hắn thở dài, lòng tiếc: “Không có vũ khí ngon, nếu có Ma Quân Kiếm, Ta đi hơn! Nhắc đến Ma Quân Kiếm, nhớ Lãnh Băng Như… Nàng đã vĩnh viễn tan biến khi ta trọng thương, không có Linh Lực duy trì, cũng chẳng có vật cấp Thánh để phụ thể…” Hắn chạnh lòng, ánh mắt thoáng buồn. Đột nhiên, một trung niên cao lớn, làn da ngâm đen, áo lam sẫm, bước đến, giọng trầm: “Này chàng trai, không nên đi sâu vào trong một mình nếu không trọng yếu!” Trung niên là Quang trưởng lão, đi cùng ba người trẻ, hai nam một nữ, mặc trang phục đồng môn, áo xanh thêu hoa văn mây, có lẽ đệ tử một tông môn. Huỳnh Thắng đã phát hiện họ từ lâu nhờ Linh Hồn sắc bén, nhưng không để ý, vẫn đi theo lộ trình của mình. Một thanh niên mũi cao, dáng bình thường, trừng mắt, quát: “Ngươi điếc hả? Quang trưởng lão nhắc nhở là có ý tốt, sao không trả lời?” Thanh niên còn lại, chân mày rậm, khuôn mặt chữ điền, nhìn thiện cảm, nói: “Nhựt sư đệ, đừng nóng tính! Để Quang trưởng lão nói!” Thiếu nữ nhỏ nhắn, dễ thương, tóc buộc cao, giọng trong: “Đăng sư huynh nói đúng, mọi việc để Quang trưởng lão chủ trương!” Huỳnh Thắng đáp: “Xin lỗi, tại hạ đang suy tính, trả lời chậm. Cảm tạ Quang trưởng lão nhắc nhở! Tại hạ xin đi trước!” Hắn lao nhanh, sâu vào thảo nguyên bao la, thân pháp nhẹ nhàng, nhanh như gió. Quang trưởng lão lẩm bẩm: “Dám đi một mình vào sâu, chỉ có hai khả năng: một là kẻ điên không hiểu Địa Ám thảo nguyên, hai là tự tin bản thân!” Nhựt, mũi cao, nhận xét: “Tiểu tử này chắc thuộc loại một! Địa Ám thảo nguyên không phải tử địa, nhưng vào sâu, Chân Thánh ba sao cũng phải cân nhắc!” Quang trưởng lão lắc đầu: “Người này không đơn giản! Ta cảm nhận tu vi hắn đạt Chân Thánh một sao, nhưng không rõ ràng. Có thể là thiên tài của đại tông môn!” Nhựt định nói, nhưng Quang trưởng lão cắt ngang: “Chúng ta tiếp tục tìm thảo dược, hết sức cẩn thận, đã vào ranh giới cấm của Địa Ám!” Trăng treo cao, ánh sáng bàng bạc chiếu sáng thảo nguyên, vô vàn vì sao lấp lánh như bạn đồng hành. Huỳnh Thắng vẫn len lỏi theo lộ trình, gió đêm mát lạnh thổi qua. Tèo khuyên: “Chủ nhân, ngài nên nghỉ ngơi! Đừng mạo hiểm đi tiếp lúc này, âm khí càng lúc càng dày, không tốt cho cơ thể!” Hắn gật, nhảy vào không gian trong Tèo, thầm nghĩ: “Tèo nói đúng, Ta đi, nhưng cẩn thận vẫn hơn!” Tèo đóng nắp, hóa thành tia chớp, xuyên sâu vào Địa Ám, nhanh đến mức mắt thường không thấy. Hắn không dùng Tèo lúc đầu vì sợ nguy hiểm, nếu bị đại năng phát hiện, sẽ rắc rối. Chỉ khi vắng vẻ, vào khu cấm địa của Địa Ám, mới giảm rủi ro. Nơi Tèo vừa biến mất, một bóng người cao lớn xuất hiện, hai sừng dài nhọn trên đầu, phát ra tiếng rít ken két, đầy sát khí. Hắn trong Tèo, không hay biết, hỏi: “Tèo, ngươi phát hiện gì bất thường lúc nãy không?” Tèo đáp: “Chủ nhân, ta chỉ biết nếu trễ vài giây, sẽ nguy hiểm!” Hắn nhớ lại, rùng mình: “Linh tính ta cũng nổi da trâu, may mà kịp! Đó là gì?” Tèo giải thích: “Theo phán đoán, đó là La Ám, thuộc tính âm, kẻ thù loài người!” Hắn tò mò: “La Ám? Kể rõ đi!” Tèo nói: “Là một chủng loại khác, sinh ra đã có sức mạnh bằng con người tu luyện trăm năm, được tạo hóa ưu ái…” Hắn kinh ngạc: “Cái gì? Mới bú sữa mẹ mà mạnh bằng trăm năm tu luyện? Má ơi, nếu chiến tranh, loài người chỉ có thua!” Tèo mỉm cười: “La Ám không phải chủng loại được tạo hóa ưu ái nhất đâu, còn rất nhiều chủng loại khác…” Hắn nổi da trâu, hỏi: “Kể tiếp đi!” Tèo ấp úng: “Hơ… trí nhớ ta chỉ biết có nhiều chủng loại khác, nhưng cụ thể… bó chim, không nhớ nổi!” Hắn nhìn Tèo, thầm nghĩ: “Như bị chim ỉa trúng mặt, nhưng thôi, Ta đi, không hỏi!” Hắn ngồi luyện công trong không gian Tèo, ánh mắt tập trung. Tèo thầm nghĩ: “Linh tính ta bị thương nghiêm trọng, Linh Hồn ấn ký của chủ nhân chỉ miễn cưỡng giúp ta thức tỉnh, hoạt động khó khăn, phục hồi trí nhớ càng khó! Có lẽ ngàn năm, hoặc hơn, ta mới nhớ một phần… Nhưng từ khi chủ nhân bước vào Chân Thánh, ta nhớ chút quá khứ… Thật ngạc nhiên!” Tèo giữ kín, không nói. Đang suy nghĩ, Tèo cảm giác mình vừa bay qua vật gì trên đồi cao, nhưng không dừng lại. Một tiếng trôi qua, Huỳnh Thắng cất Tèo, tiếp tục hành trình dưới bầu trời đầy sao, gió đêm mát lạnh. Trên đường, hắn tiện tay hái vài cây thảo dược hữu ích, thầm nghĩ: “Có nhiều thảo dược quý, nhưng nơi đây tiềm ẩn nguy hiểm, bỏ qua, Ta đi, không tham!” Hắn không biết, sâu trong Địa Ám, một sự kiện trọng đại vừa xảy ra. Vài con ma thú tụ tập, con đực to nhất, giọng gầm: “Tại sao Đại Ca chết bất ngờ?” Một con khác, run rẩy: “Dạ… Đại Ca đang… chơi gái trên đồi cao, cao trào, thì vật thể bay cực nhanh sượt qua đầu… Đại Ca chết… +_+” Hắn vô tình gây họa, nhưng không hay biết, thầm nghĩ: “Địa Ám, nguy hiểm, nhưng Ta đi, đã qua!”

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com