Tại Lạc Trương, sau khi Khả Sự bị Trần Lang chặt đứt tay, Trần Lang, dáng gầy, mặt dài như khỉ, mắt gian, giả bộ áy náy, phân trần: “Mọi người đừng trách ta, do hắn không biết lượng sức thôi!” Nhưng Nga Tiểu Thư, áo đỏ, làn da trắng hồng, khuôn mặt tú lệ, không quan tâm, tay cầm kiếm, hét lớn, lao về phía Trần Lang, ánh mắt phẫn uất: “Tên dâm tặc, ta thay trời hành đạo!” Đúng lúc này, một giọng trầm vang từ không trung: “Làm càng!” Tiếng nói không lớn, nhưng khiến tu sĩ tu vi thấp đứng chết trân, như mất hồn, phải một lúc mới tỉnh lại.
Một lão nhân áo trắng, dáng đạo cốt tiên phong, râu bạc dài, từ trên không hạ xuống từ từ, khí thế Chân Thánh hai sao sơ kỳ tỏa ra, khiến mọi người cúi đầu kính cẩn. Một thanh niên áo lam chào: “Quý Đại Nhân hạnh ngộ, không ngờ ngài giá lâm, thật hân hạnh!” Trần Lang cũng chắp tay: “Quý Đại Nhân, tại hạ hạnh ngộ!” Nga Tiểu Thư, mắt đỏ hoe, chất vấn: “Cha, sao ngăn cản con? Cha chẳng dạy con thấy bất bình thì rút kiếm tương trợ sao?” Lão nhân áo trắng, Quý Đại Nhân, giọng trầm: “Tiểu Nhi, đây là trận tỷ võ kén rể, con không thể tự tiện hành sự lỗ mãng! Theo cha về đi!”
Nàng nghẹn ngào: “Nhưng… con…” Quý Đại Nhân nhìn Khả Sự nằm trên vũng máu, co giật, nói: “Tiểu tử kia không chết, nhưng cả đời thành phế nhân.” Ông búng tay, một viên đan bay vào miệng Khả Sự, giúp hắn ổn định. Ông quay sang Trần Lang, giọng nhẹ: “Trần Lang, ngươi là tiền bối, không nên ra tay nặng như thế!” Trần Lang cúi đầu, giả bộ nhận lỗi: “Quý Đại Nhân nói phải, tại hạ không kiểm soát, ra tay hơi nặng. Lần sau sẽ để ý!” Huỳnh Thắng, trên cành cây đại thụ, đánh giá: “Lão nhân áo trắng, Chân Thánh hai sao sơ kỳ, nhân vật không thể đụng! Hắn đến trước ta, nhưng ta không quan tâm.”
Trần Lang cao giọng: “Còn ai thách đấu không? Nếu còn, lên một lần, để Hải Đại Nhân mong đợi!” Không khí trầm lặng, nhiều người sợ hãi, rời đi. Chưa đầy một phút, chỉ còn vài người đếm trên đầu ngón tay. Trần Lang mỉm cười, định mở miệng, thì một làn gió mát thổi qua. Một thanh niên dáng thư sinh, khuôn mặt thánh thiện, xuất hiện gần Khả Sự, chính là Huỳnh Thắng, áo trắng thêu hoa văn bạc. Hắn quyết định cứu Khả Sự, vì nể tấm lòng chân tình của thanh niên này với thiếu nữ che mặt, thầm nghĩ: “Tình nghĩa đáng quý, Ta đi, cứu người!”
Hắn tung mười cây châm, bay nhanh, ghim chính xác vào các huyệt trọng yếu trên người Khả Sự. Một tay ngự châm, một tay dùng từ lực, hút cánh tay đứt của Khả Sự từ xa vài chục mét, cánh tay bay từ từ đến, nhẹ nhàng nối lại. Trần Lang híp mắt, mỉm cười, giọng khách khí: “Huynh đài đến đây làm gì? Hay cũng muốn kiếm cái ấm giường hầu hạ đêm về?” Hắn khách khí, vì không nhìn thấu tu vi Huỳnh Thắng, lại thấy hắn ngự châm, ngự cánh tay nhẹ nhàng như rút tiền khỏi túi, lòng đầy quan ngại.
Huỳnh Thắng không đáp, tiếp tục cứu người, ánh mắt tập trung. Hai phút trôi qua, khuôn mặt Khả Sự hồng hào hơn, mắt nhắm, hô hấp nhẹ nhàng như ngủ say, cánh tay đứt đã nối liền. Hắn phủi tay, vài giọt mồ hôi lấm tấm, thở dài: “Độc tố khá cao, nhưng nguy hiểm đã qua.” Trần Lang nghe, thoáng biến sắc, nhưng nhanh chóng cười: “Huynh đài như Thần Y, bị thương nặng thế mà chữa được!” Hải Nô, lão già mũ đen, dáng cao gầy, đến gần Khả Sự, định chạm vào vết máu trên cỏ để ngửi.
Huỳnh Thắng cảnh báo: “Đừng dại! Độc Hướng Sơn không thể tùy tiện ngửi! Dù trong máu chứa ít, nhiễm phải cũng trả giá đắt!” Nga Tiểu Thư, run người, giọng phẫn uất: “Hướng Sơn độc, xếp trong mười độc tố mạnh nhất! Ngươi quả ác độc!” Mọi người nghe, lùi vài bước, kể cả Quý Đại Nhân, ánh mắt đề phòng Trần Lang. Hắn phân trần: “Huynh đài đúng là Thần Y! Đúng là Hướng Sơn độc, ta mang phòng hộ, chỉ muốn dạy tiểu tử này, không muốn hắn chết!” Hắn biết không thể giấu, thẳng thắn nhận, để có lợi.
Huỳnh Thắng hỏi: “Ngươi dùng độc, vi phạm tỷ võ, xem như thua! Người chiến thắng là Khả Sự, ta nói đúng không?” Bỗng, một tiếng hét vang: “Khả Sự, huynh có sao không?” Thiếu nữ che mặt tỉnh lại, đẩy tay cha, chạy đến Khả Sự, kiểm tra. Sau một lúc, nàng ôm hắn, vui mừng: “Chàng còn sống là tốt rồi! Nếu không lấy được chàng, ta cũng không lấy ai! Chúng ta sinh ra như đôi uyên ương, không ai ngăn cản được!” Mọi người xúc động, trừ Trần Lang, hắn không nói gì, rời đi nhanh chóng. Hắn dùng độc với Khả Sự vì hai mục đích: khiến Khả Sự thành phế nhân, và răn đe người khác.
Hải Nô và thiếu nữ che mặt cảm tạ Huỳnh Thắng, rồi rời đi, ánh mắt nàng đầy biết ơn. Hắn định đi, thì Quý Đại Nhân hỏi: “Tiểu huynh đệ, có thể cho lão phu biết danh tính?” Hắn đáp: “Vãn bối là kẻ vô danh, xin cáo từ!” Hắn biến mất như làn gió. Nga Tiểu Thư hỏi: “Cha, sao hỏi danh tính hắn? Có đường đột không?” Quý Đại Nhân thở dài, luyến tiếc: “Đáng tiếc! Tiểu tử này, tu vi tài năng, chữa trị như Thần Y! Nếu giao tình được, tốt biết bao!” Ông phi thân, biến mất. Lạc Trương vắng vẻ, chỉ còn tiếng chim ríu rít.
g chim...