Vô Địch Thần May

Chương 81:  Lạc Trương Luận Võ



Lạc Trương, một khu công cộng rộng lớn ở Quảng Nam Kỳ, người dân ra vào tấp nập, giống như công viên trên Trái Đất, không khí náo nhiệt với tiếng cười nói rộn ràng. Đám đông tụ tập xem luận võ đông đến mức khó chen chân, nhưng với Huỳnh Thắng, áo trắng thêu hoa văn bạc, dáng thanh niên giản dị, đó chỉ là việc nhỏ. Hắn biến mất giữa đám đông, nhanh như làn gió, rồi xuất hiện trên một nhánh cây đại thụ cao chót vót, nhìn xuống võ đài bên hồ nước lấp lánh ánh nắng. Hắn thầm nghĩ: “Quan sát từ đây, rõ hơn, Ta đi!” Trên võ đài, một thanh niên áo trắng trang nhã, dáng tiêu sái, tay cầm kiếm, giọng trịnh trọng: “Nga Tiểu Thư, mời xuất chiêu trước! Nữ nhi được ưu tiên.” Lời này khiến nam nhân xung quanh kích động, hả hê cổ vũ, tiếng hô vang vọng: “Hàn Công Tử galant, hảo!” Nhưng các nữ nhân lại tức giận, ánh mắt lộ rõ khó chịu, một cô gái áo hồng thì thào: “Nam nhân, chỉ biết nịnh gái!” Đối diện, một thiếu nữ áo đỏ, làn da trắng hồng, khuôn mặt tú lệ, đôi môi mọng đỏ, cất giọng êm tai: “Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh!” Nàng là Nga Tiểu Thư, giọng nói như suối mát, khiến tim bao chàng trai rung động, ánh mắt tham lam nhìn nàng, như muốn lao đến ôm chầm. Một thanh niên áo lam, không kìm được, miệng nhỏ nước dãi, ánh mắt thèm thuồng: “Mỹ vị cao lương, ta muốn nếm!” Một kẻ khác, áo xám, khuôn mặt dài như mặt khỉ, đứng trên cành cây gần Huỳnh Thắng, chấp tay trước ngực, cười lớn: “Ấy da, ngực căng thật! Nhìn mà muốn cắn một phát!” Hắn là Trần Lang, dáng gầy, mắt gian, nụ cười đểu. Hắn nhìn Huỳnh Thắng, cười tủm tỉm, giơ tay chào. Huỳnh Thắng đáp lễ, nhưng không quan tâm, thầm nghĩ: “Tên này nói bậy, nhưng… đúng!” Hắn tiếp tục quan sát, nhận ra tu vi hai người trên võ đài đều là Nguyên Anh trung kỳ. Nga Tiểu Thư vung kiếm, ánh sáng lóe lên, vẽ một đường ngang, nhanh đến mức lưỡi kiếm chém qua mà vệt sáng vẫn lưu lại, như vạch trời. Mặt hồ phẳng lặng bỗng nổi sóng, kỳ lạ thay, sóng nước bắn lên không trung, không rơi xuống mà lơ lửng, tạo hình chữ “Nhẫn” to lớn, như cái máng heo ăn. Khán giả trầm trồ: “Hay, quá giỏi! Nga Tiểu Thư khống chế từ lực nhuần nhuyễn!” Tiếng ồn chưa dứt, Hàn Công Tử, áo trắng, mỉm cười, rút kiếm, điểm xuống mặt hồ. Sóng nước bắn lên, tạo hình chữ “Đại”, không hề thua kém. Khán giả lại hô vang, ánh mắt ngưỡng mộ. Nga Tiểu Thư nhanh chóng tung một chưởng, nước bắn cao, tạo thêm hai chữ “Tố Nga” ngay ngắn bên chữ “Nhẫn”. Khán giả kinh ngạc: “Sao có thể! Nga Tiểu Thư khống chế từ lực tiến bộ nhanh thế!” Hàn Công Tử vội dùng kiếm điểm xuống, sóng nước bắn lên, tạo hình thanh kiếm kích thước như thật, lao về các dòng chữ của nàng, phá tan. Chữ vỡ thành vô vàn giọt nước lơ lửng, thanh kiếm cũng rạn nứt, rơi xuống mặt hồ, tan biến. Khán giả reo hò: “Hàn Công Tử thắng!” Hắn, mồ hôi lấm tấm, mỉm cười đáp lại, ánh mắt tự tin. Trần Lang, mặt khỉ, nhận xét: “Tiểu tử này giỏi, vài tháng không gặp, tiến bộ nhanh!” Huỳnh Thắng mỉm cười: “Trận đấu chưa kết thúc.” Trần Lang nheo mắt, tiếp tục quan sát. Các giọt nước không rơi xuống, mà từ từ kết nối lại, tái hiện dòng chữ ban đầu. Khán giả im lặng, vài người dụi mắt: “Không tin nổi!” Tranh luận nổ ra, người nói Hàn Công Tử thắng, kẻ bảo Nga Tiểu Thư thắng. Trần Lang nói: “Nếu luận võ, cả hai hòa. Nhưng chiến đấu, nữ tử thắng!” Huỳnh Thắng gật, đồng ý, định rời đi, thì biến cố xảy ra. Một lão già mũ đen, dáng cao gầy, giọng dõng dạc: “Kính thưa mọi người, hôm nay hào kiệt tụ tập, ta là Hải Nô, chủ gia tộc Hải Nô, muốn nhân cơ hội kén rể cho ái nữ bằng hình thức tỷ võ! Ai chiến thắng, không bị thách đấu, sẽ thắng!” Khán giả bàn tán xôn xao. Một thanh niên da ngâm, áo xám, nói: “Gia tộc Hải Nô, trung lưu, có tiếng! Hải Đại Nhân kén rể, hấp dẫn!” Trần Lang nuốt nước miếng, thèm thuồng: “Tiểu thư nhà lành, rạo rực! Đi thôi!” Hắn lao xuống. Một thiếu nữ che mặt bằng lụa mỏng, đứng cạnh Hải Nô, run rẩy, như đứng không vững. Hải Nô tiếp: “Ai muốn thách đấu, tiến lên!” Trần Lang xuất hiện trên cây cầu, chắp tay, ngạo nghễ: “Hải Đại Nhân, tiến hành sớm đi!” Một thiếu nữ thốt: “Trần Lang? Sao hắn ở đây? Nghe nói đang bị truy bắt!” Bạn nàng che miệng: “Nói nhỏ, ngươi muốn bị hắn hấp diêm sao?” Một lão già tóc trắng phẫn uất: “Đệ nhất dâm tặc, tiếng xấu đầy người! Hắn chơi gái, được thối tiền!” Hải Nô mặt tối, nhưng đáp: “Nếu ngươi có bản sự!” Trần Lang nhìn thiếu nữ che mặt, cười lớn: “Ta là Trần Lang, ai thách đấu, mời lên! Nhanh, ta còn dẫn nàng đi động phòng!” Các nữ nhân xung quanh mắng: “Tên hạ lưu, dâm tặc, nói không biết ngượng!” Thiếu nữ che mặt nghe, run rẩy, nước mắt rơi. Một người thì thào: “Tiểu thư Hải gia xui rồi, rơi vào tay hắn, thà chết còn hơn!” Nhưng không ai dám thách đấu, ánh mắt né tránh. Hải Nô, lòng không cam, khích lệ: “Các anh hùng, nhân cơ hội lấy vợ, ta chia nửa tài sản nếu cưới ái nữ!” Vài phút nặng nề trôi qua, một thanh niên vạm vỡ, áo lam, tay cầm song chùy, nhảy lên, quát: “Ta lên!” Trần Lang cười, rút sợi dây sắt sắc bén, quăng ra, tốc độ cực nhanh, không theo quỹ đạo. “Vèo!” Sợi dây quấn quanh cổ thanh niên vạm vỡ, máu nhuộm đỏ, hắn thất kinh, không trở tay kịp. Trần Lang cười: “Đầu hàng đi, đừng nhúc nhích, ha ha!” Khán giả hét: “Đầu hàng, quá nguy hiểm!” Huỳnh Thắng lắc đầu, thầm nghĩ: “Tu vi chênh lệch, tên mặt khỉ đạt Chân Thánh đỉnh phong, tương đương cấp Thánh một sao đỉnh phong! Hắn giấu tu vi, nhưng không qua mắt ta, Ta đi!” Trần Lang cao giọng: “Còn ai thách đấu không? Nếu không, kết thúc!” Không khí im lặng, khán giả sợ hãi, mạng sống quý hơn gái và tiền. Bỗng, một thanh niên áo xám lam lũ, tay cầm côn nhị khúc, nhảy ra, hét: “Xuân Nhi, vì nàng, ta cược một lần!” Thiếu nữ che mặt nghe giọng, run rẩy, nước mắt rơi, nghẹn ngào. Khán giả thì thào: “Khả Sự ăn lá ngón rồi, điên đột xuất!” Hắn, ánh mắt kiên định, đứng trước Trần Lang, không nói, tay cầm côn nhị khúc ngang ngực. Trần Lang cười mỉa: “Nghé con không sợ cọp!” Khả Sự động thủ, hai tay múa côn nhanh, không thấy côn, chỉ nghe gió rít. Trần Lang quăng sợi dây, tốc độ khủng khiếp, chỉ thấy đường sáng tàn dư. “Vèo!” Một cánh tay Khả Sự, cùng côn, rơi xuống đất, máu chảy như suối, nhuộm đỏ bãi cỏ. Hắn vẫn múa côn, không nhận ra tay đã mất, máu phun càng nhiều. Hải Nô quát: “Trần Lang, ngươi ra tay quá độc! Khả Sự không phải đối thủ, sao tàn nhẫn thế?” Huỳnh Thắng lắc đầu: “Chiêu thức bình thường, nhưng tấn công Linh Hồn, tạo ảo giác, đối thủ không biết tay đứt, nguy hiểm!” Khán giả không dám đến gần, sợ liên lụy. Một bóng áo đỏ lao đến, nhanh chóng điểm huyệt Khả Sự, hắn ngã xuống vũng máu, co giật liên hồi. Người áo đỏ là Nga Tiểu Thư, ánh mắt lo lắng. Thiếu nữ che mặt, cảm nhận điều kinh khủng, ngất xỉu, được Hải Nô đỡ lấy.

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com