Vô Địch Thần May

Chương 80:  Hành Trình Trúc Nha Trang



Sau trận tỷ võ với Tuyết Linh, mọi việc tại Mai Trấn Phủ trở lại yên tĩnh, ánh trăng nhạt chiếu lên sân phủ tĩnh lặng. Huỳnh Thắng, áo trắng rách te tua sau đột phá, cáo từ mọi người, bước về phòng riêng, lòng thầm nghĩ: “500 Linh Thạch trung phẩm, hấp thu xong, Ta đi hơn!” Hắn ngồi khoanh chân, vận Linh Lực, hấp thu Linh Thạch, từng luồng Linh khí tinh thuần tràn vào cơ thể, ánh mắt sáng rực. Cùng lúc, trên một phi hành thú lông trắng, lao vút qua khoảng không bao la, mây trắng lững lờ trôi. Tuyết Linh, áo lam nhạt, da trắng, mắt sáng giờ đây đỏ hoe, tức giận khóc: “Nguyên Khang, ngươi dám làm nhục ta! Nếu không báo thù, ta không làm người!” Mai Chính Tư, áo bào đỏ, dáng cao to, da hồng hào, thở dài, giọng trầm: “Hãy quên báo thù đi, Linh nhi! Dù sao nó cũng là em con. Tên tiểu tử này không đơn giản, chỉ Nguyên Anh viên mãn mà sánh ngang Chân Thánh!” Nàng sững sờ, lau nước mắt, giọng run: “Cha nói gì? Thực lực ngang Chân Thánh? Sao có thể?” Ông đáp: “Cha sống đến giờ, ít khi đánh giá sai. Nó làm cha ngạc nhiên! Chỉ có thể nói, nó gặp được tạo hóa vô cùng bự…” Nàng thầm nghĩ: “Nguyên Khang, ngươi gặp gì mà biến thái thế?” Tại Mai Trấn Phủ, chuông báo động bỗng reo liên hồi, vang vọng trong đêm, gia nhân và thị vệ hoảng loạn, tay cầm vũ khí, tụ tập gần phòng Huỳnh Thắng. Một thị vệ, áo giáp bạc, hét: “Có biến, bảo vệ tam thiếu gia!” Mai Hưng, mái tóc trắng búi cao, dáng uy nghiêm, phi thân đến, quát lớn: “Tất cả lui, trở về vị trí! Mọi việc có ta!” Mọi người lập tức rời đi, chỉ còn Mai Hưng và Diệp Trúc Vân, tóc muối tiêu, dáng cao thon, ánh mắt lo lắng. Từ đống đá đổ nát, Huỳnh Thắng nhảy vọt ra, áo quần rách te tua, thảm hại, nhưng khí thế ngút trời. Mai Hưng nhìn, mắt sáng quắc, cảm nhận tu vi hắn, cười lớn: “Tốt, tốt lắm! Chúc mừng con thăng cấp thành Chân Thánh!” Ông quay sang Diệp Trúc Vân: “Trúc Vân, em về phòng đi, ta nói chuyện với Khang nhi một chút!” Không chờ nàng đồng ý, Mai Hưng nắm tay Huỳnh Thắng, phi thân vào màn đêm, biến mất trong chớp mắt. Họ đáp xuống một đồi cao vắng vẻ gần phủ, gió đêm thổi nhẹ, ánh trăng mờ ảo. Mai Hưng cảm khái: “Kỳ tích, đúng là kỳ tích! Con dễ dàng thành Chân Thánh mà không bị Thánh Kiếp làm trọng thương! Quá tốt, quá tốt!” Hắn, áo rách, run run: “Cha, có thể để con thay đồ trước không? Khỏa thân thế này, kéo con lên đồi làm gì? Lộ hàng thì sao?” Mai Hưng giật mình, quay đi, gãi đầu: “Nhanh thay đồ, ta vui quá hóa hồ đồ!” Chưa đến một hô hấp, Huỳnh Thắng thay áo trắng mới, giọng thắc mắc: “Con không hiểu, Thánh Kiếp xuất hiện bất ngờ, biến mất cũng nhanh chóng, là sao?” Mai Hưng đáp: “Không quan trọng! Quan trọng là con giờ là Chân Thánh chân chính, không phải Chân Thánh bình thường!” Hắn gật: “Con cũng cảm nhận cơ thể khác trước rất nhiều…” Mai Hưng cười, ánh mắt sáng: “Con nói đúng! Tu vi ta đạt cấp Thánh một sao viên mãn, chỉ còn một bước nhỏ là đột phá hai sao, mà ta còn bị khí thế con gây áp lực. Điều này, con có sức mạnh như cấp Thánh hai sao!” Hai người trò chuyện khá lâu dưới ánh trăng, gió mát thổi qua, rồi cùng quay về phủ. Hắn thầm nghĩ: “Chân Thánh, Ta đi, nhưng vẫn nhớ Ma Quân Kiếm!” Trong phòng riêng, Huỳnh Thắng ngồi một mình, suy nghĩ về lần đột phá. Linh Thạch đã cạn, nhưng may mắn thăng cấp thành công. Hắn cảm nhận sức mạnh tăng khủng khiếp, gấp năm lần trước: [Sức Mạnh] đạt 32 triệu điểm, [Hộ Thể] 16 triệu điểm, [Trí Tuệ] 19 triệu điểm, [May Mắn] 936 triệu điểm. Hắn không dám kể ai, thầm cười: “Chỉ số bá, ta khiêm tốn, không khoe! [Sức Mạnh] ngang cấp Thánh ba sao sơ kỳ, nhưng không chắc thắng, vì họ có võ kỹ, vũ khí, bảo vật cấp Thánh. Ta thì trên răng, dưới… một rổ củ từ!” Dù có Tèo, hắn vẫn chạnh lòng: “Tèo bá, nhưng ta vẫn thiếu Ma Quân Kiếm!” Hắn gạt suy nghĩ, tiếp tục luyện Tạo Hóa Thần Châm, thầm nghĩ: “Cơ thể đổi, nhưng Thần Châm vẫn thế, luyện tiếp!” Thời gian thấm thoát trôi, lá vàng rơi nhiều, báo hiệu mùa mới bắt đầu, cũng là lúc lên đường. Diệp Trúc Vân, mắt đỏ hoe, dùng khăn lau nước mắt, nghẹn ngào: “Khang nhi, con phải giữ sức khỏe! Ai ăn hiếp con, nói mẹ nghe…” Mai Hưng khuyên: “Khang nhi đã lớn, nàng không phải lo!” Nàng trừng mắt, định nói, nhưng Huỳnh Thắng lên tiếng: “Con ghi nhớ lời cha mẹ dặn, sẽ về thăm thường xuyên!” Hắn dứt khoát bay lên phi hành thú, vẫy tay tạm biệt, lòng thầm nghĩ: “Ở lại, chỉ thêm buồn, đi thôi!” Diệp Trúc Vân nhìn phi hành thú biến mất nơi chân trời, không kìm được, ngã vào lòng Mai Hưng, khóc thút thít. Hành trình đến Trúc Nha Trang mất bốn ngày đường. Đại Thổ Tây Vực, dù xếp hạng thứ tư, Linh khí nồng đậm hơn Nam Vực nhiều, nên tu sĩ nơi đây thăng cấp nhanh hơn. Mai Hưng từng nói: “Tây Vực, ẩn tu vi là cấm kỵ!” Hắn nghe, thầm so sánh: “Như ở Trái Đất, Mỹ mà đeo khẩu trang ra đường, bị ghét, coi là tà đạo!” Hắn không áp chế tu vi, khí thế Chân Thánh tỏa ra, khiến mười lăm người trên phi hành thú, ngoài chủ thú, nể trọng, nhường chỗ tốt nhất. Thấy hắn nhắm mắt, không ai dám quấy rầy, thầm nghĩ: “Chân Thánh trẻ, không đơn giản!” Trúc Nha Trang, một trong ba đại môn phái mạnh nhất Tây Vực, đạt cấp Nhất Tinh, vị thế cao ngất. Hai đại môn ngang hàng là Chu Tước và Thánh Quy, giao hảo bề ngoài, nhưng âm thầm tranh đấu, đó là quy luật sống. Hắn cảm khái, nhớ những đêm dài ngắm sao trời, thả tâm tư vào bầu trời đêm, nhớ mẹ, bạn bè từ kiếp trước, nhất là thời gian trọng thương: “Mơ cũng không nghĩ hiện tại đổi 180 độ, Ta đi!” Bỗng, tiếng chủ thú, áo xám, giọng vang: “Mọi người cẩn thận, vài phút nữa đến trạm dừng!” Hắn mở mắt, phóng tầm mắt, thấy một đại thành lớn phía trước, tấm bảng khắc “Quảng Nam Kỳ” tinh xảo. Trúc Nha Trang đã gần, nhưng không cho phép phi hành thú bay vào, trừ phi hành thú tông môn hoặc trường hợp đặc biệt. Hắn bước xuống, chậm rãi đi trên đường, vừa đi vừa quan sát cuộc sống Tây Vực. Tu sĩ chiếm gần một phần ba dân số, đa số Kết Đan, Nguyên Anh hiếm thấy. Quảng Nam Kỳ, dân số ba vạn, nhiều gia tộc, tiểu tông môn chọn nơi đây phát triển, nên tu sĩ đông không ngạc nhiên. Hắn thầm nghĩ: “Tây Vực, náo nhiệt, Ta đi, không lo!” Bỗng, một thanh niên mặc quân phục tông môn, áo lam, chạy qua, hét: “Nhanh, đến Lạc Trương xem Hàn Công Tử và Nga Tiểu Thư luận võ! Trễ là hối tiếc cả đời!” Hắn hiếu kỳ, thầm nghĩ: “Cao thủ luận võ, mở mang kiến thức, tốt thôi!” Hắn nhanh chóng đi theo, hòa vào dòng người, lòng mong chờ: “Hàn Công Tử, Nga Tiểu Thư, ai bá hơn ta?”

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com