Vô Địch Thần May

Chương 79:  Tỷ Võ Tuyết Linh



Thấy Huỳnh Thắng, áo trắng thêu hoa văn bạc, đứng im không phản ứng trước lời khiêu chiến, Tuyết Linh, áo lam nhạt, da trắng, mắt sáng ngời, cười khẩy, giọng lạnh: “Tiểu đệ không nhận lời cũng không sao. Chỉ cần đệ nói trước mọi người rằng đệ không phải đối thủ của ta là được!” Hắn, dáng thanh niên giản dị, từ tốn đáp: “Đại Sư Tỷ hiểu lầm rồi. Đệ đang nghĩ nên cược gì để cuộc tỷ võ thêm hào hứng. Vậy đi, nếu đệ thắng, Đại Sư Tỷ phải đổi cách xưng hô, và mất năm trăm Linh Thạch trung phẩm!” Nghe tiền cược năm trăm Linh Thạch trung phẩm, mọi người trong sảnh tiệc Mai Trấn Phủ khí thở không thông, ánh mắt sững sờ. Ngay cả Mai Hưng, mái tóc trắng búi cao, dáng uy nghiêm, và Diệp Trúc Vân, tóc muối tiêu, dáng cao thon, cũng lo lắng, thầm nghĩ: “Khang nhi, cược lớn thế, nếu thua, họ Mai mất mặt!” Mai Chính Tư, áo bào đỏ, dáng cao to, tròn mắt ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, ánh mắt sâu thẳm nhìn Huỳnh Thắng. Tuyết Linh nghe lời cược, máu điên nổi lên, giọng gằn: “Ngông cuồng! Ngươi dựa vào đâu đòi đánh cược lớn thế?” Hắn mỉm cười ôn hòa: “Dựa vào tự tin! Đại Sư Tỷ sợ thì rút lui cũng không sao, dù sao chúng ta là người một nhà.” Nàng nghe lời khích tướng, tức giận như máu dồn lên não, hận không thể đá hắn một phát cho bớt ngông, cắn răng: “Được, ta chấp nhận! Nhưng đổi xưng hô, nói rõ đi!” Hắn đáp: “Đại Sư Tỷ, nếu gặp đệ ở đâu, cũng phải xưng đệ là Đại Sư Huynh, dễ đúng không?” Nàng thầm nghĩ: “Dễ, dễ em gái ngươi! Đổi xưng hô, nhục nhã!” Nàng hận đến đỏ mặt, không biết phát tiết thế nào, gằn giọng: “Được, ta chấp nhận! Nhưng nếu ngươi thua, phải mất năm trăm Linh Thạch trung phẩm và gọi ta là Chủ Nhân! Đồng ý không? Nếu đồng ý, ký khế ước, ta sợ ngươi thua không nổi!” Hắn cười, gật đầu, liếc nhìn Mai Hưng, ánh mắt ám hiệu. Mai Hưng gạt lo lắng, giọng hào sảng: “Tuổi trẻ khí thịnh, không cần khế ước! Có ta và Đại Huynh làm chủ, không ai quỵt! Ý Đại Huynh thế nào?” Mai Chính Tư không đáp, chỉ gật đầu tán thành, nhưng ánh mắt lóe tức giận, thầm nghĩ: “Tiểu tử, cuồng vọng, xem Linh nhi dạy ngươi!” Thủ tục xong, Mai Hưng đứng ra làm trọng tài, giọng trầm: “Cả hai đến phòng luyện võ! Nhớ điểm đến là dừng, không được vi phạm!” Khách mời hiếu kỳ, rần rần theo sau, ánh mắt tò mò chờ kết quả. Tại phòng luyện võ Mai Trấn Phủ, không gian rộng lớn, sàn đá lạnh, hai người chọn vũ khí. Tuyết Linh cầm song kiếm, lưỡi sáng sắc, ánh mắt lạnh lùng; Huỳnh Thắng chọn đơn kiếm, tay vuốt ve thân kiếm, cảm nhận ký ức vinh quang ùa về, lòng thầm nghĩ: “Ma Quân Kiếm, ta sẽ lấy lại từ Nguyên Tinh!” Một giọng lạnh cắt ngang: “Ta có cần áp chế tu vi không?” Nàng hỏi, không rõ thực lực Huỳnh Thắng sâu cạn. Hắn đáp ngắn: “Không cần! Câu này lẽ ra đệ hỏi Đại Sư Tỷ mới phải!” Nàng nghẹn họng, tức giận: “Ngươi, ngươi… Quá cuồng vọng! Ta sẽ cho ngươi biết chọc giận ta là thế nào! Ai chọc giận ta, không có kết quả tốt đâu!” Cả hai bước lên võ đài, không khí căng thẳng, khán giả nín thở. Tuyết Linh vận Linh Lực đến cực hạn, gương mặt trắng bệch, song kiếm phát sáng chói lòa. Một thanh niên đầu to, áo xám, nói lớn: “Tiểu tử xui rồi, đi vệ sinh không xem ngày!” Mai Hưng nhìn, trái tim treo lơ lửng, thầm nghĩ: “Khang nhi, đừng thua!” Hắn nhìn Tuyết Linh, ánh mắt thương cảm: “Phụ thân, nhanh bắt đầu đi, con hứa sẽ rất nương tay với Đại Sư Tỷ!” Nàng nghe, cắn răng, thầm gào: “Nương tay, nương chị gái ngươi, nương cả họ nhà ngươi!” Bỗng thấy sai sai, vì nàng cũng họ Mai, mặt đỏ bừng, tức giận. Diệp Trúc Vân không dám xem, bước vào trong, lòng lo: “Khang nhi, bình an!” Mai Hưng thở dài, ra hiệu: “Bắt đầu!” Tuyết Linh chỉ chờ có thế, miệng niệm pháp quyết, song kiếm rực sáng, phi thân nhanh, chém về Huỳnh Thắng. Tầng tầng lớp lớp ánh sáng kiếm khí đan xen, như lưới trời giăng kín. Hắn híp mắt chưa đến một phần trăm giây, trừng vào điểm tối nhỏ trong vô vàn kiếm khí, đâm cực nhanh. “Phập!” Một tiếng trầm vang, mũi kiếm Huỳnh Thắng trúng giao điểm song kiếm của Tuyết Linh. Tay nàng run lên, không thể tiếp chiêu, nhảy lùi lại, ánh mắt kinh ngạc. Khán giả thấy hắn phá giải dễ dàng, nhưng Mai Chính Tư mắt lóe sáng, thầm đánh giá: “Tiểu tử, thực lực hơn Linh nhi nhiều! Phế vật bảy năm, sao lợi hại thế?” Sau chiêu phủ đầu, Tuyết Linh muốn hắn mất mặt, vội tung chiêu, dù không mạnh nhất, cũng không ai dễ phá. Nhưng hắn nhẹ nhàng đâm trúng yếu điểm, nhãn lực kinh khủng. Nàng giận, nhưng nén xuống, một kiếm chỉ thiên, một kiếm chỉ địa, hư ảnh Bát Quái hiện, quay chậm. Hư ảnh quay càng nhanh, mặt nàng trắng bệch, như gánh cực hạn. Mai Hưng sửng sốt, lo lắng: “Bát Quái Nhị Biến, tuyệt chiêu trấn phái Trúc Nha Trang! Sao con bé luyện được? Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh phong, nghe nói chỉ hạch tâm đệ tử hoặc chân truyền mới học…” Một khách, áo lam, đệ tử ngoại môn Trúc Nha Trang, cắn răng: “Đại Sư Tỷ, lẽ nào là người đó?” Hắn híp mắt, nhìn hư ảnh Bát Quái, thầm cười, rồi tiếp tục vuốt kiếm, như tâm sự với tri kỷ, ánh mắt điềm tĩnh. Khán giả lo lắng: “Sẽ có án mạng! Tên ngáo đá, vẫn tâm sự với kiếm, thật cuồng!” Tuyết Linh cắn môi, vài giọt máu rơi xuống đất, thầm đếm: “Hai mươi ba, hai mươi bốn, hai mươi lăm, ta cực hạn!” Nàng quát: “Bát Quái Nhị Biến, xuất chiêu!” Hư ảnh Bát Quái ngừng xoay, chiếu thẳng, khóa chặt Huỳnh Thắng, xoay ngược. Hắn cảm nhận áp lực lớn, mỗi vòng Bát Quái xoay, áp lực tăng gấp đôi, tấn công cả nhục thể và Linh Hồn. Hắn không phá giải, ngầm vận Linh Lực, tạo vòng bảo hộ trong suốt, thầm nghĩ: “Chiêu lợi hại, thử xem! [Hộ Thể] ba triệu, bá!” Mai Hưng lo lắng, chuẩn bị xuất thủ. Tuyết Linh cũng lo, biết chiêu này khủng khiếp: bị khóa, như ruồi trong bao nilon, áp lực gấp đôi người tung chiêu, kéo dài hai mươi lăm giây, có thể thất khiếu mà chết. Mai Hưng siết tay, sẵn sàng phá giải. Nhưng hai mươi mốt giây, hai mươi hai giây trôi qua, hắn vẫn bình thản, không sợi tóc tổn thương. Tuyết Linh run sợ, hãi hùng: “Không thể nào! Ta không tin ngươi không bị gì! Ai nói cho ta biết chuyện gì xảy ra?” Mai Chính Tư liếc Huỳnh Thắng, giọng trầm: “Linh nhi, con thua rồi, thực lực hắn hơn con rất nhiều!” Nàng dùng song kiếm chống đất, khụy xuống, sắp ngã, thì một luồng gió lướt qua, bồng nàng lên. Mai Chính Tư cho nàng ăn viên đan dược, quăng giới chỉ cho Huỳnh Thắng: “Khang nhi, con làm ta ngạc nhiên! Chúc mừng, đây là tiền cược, ta đi trước, không cần tiễn!” Ông phi thân nhanh như gió, rời phủ. Khách mời nhìn nhau, lần lượt cáo từ, ánh mắt sững sờ. Một trung niên, áo xanh, thốt: “Mai Nguyên Khang lột xác! Mất tích bảy năm, gặp gì mà biến thái thế? Yêu nghiệt Tuyết Linh cũng thảm bại! Ta mơ sao?” Hắn thầm cười: “Tuyết Linh, mém tuột Trứng chưa? Ta đi!”

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com