Tại Mai Trấn Phủ, Mai Hưng định giải thích lý do để Huỳnh Thắng nhập môn Trúc Nha Trang, nhưng hắn, áo trắng mới, dáng thanh niên giản dị, nhanh chóng tiến lên, đứng chắn trước Mai Hưng, từ tốn nói với Diệp Trúc Vân, giọng dịu dàng: “Mẫu thân, con biết người lo lắng, nhưng con đã trưởng thành, cần ra ngoài rèn luyện để lớn mạnh. Trúc Nha Trang là cơ hội tốt, con hứa sẽ bình an, thường xuyên về thăm người.” Hắn tốn cả nửa buổi, nước miếng khô khốc, mới thuyết phục được Diệp Trúc Vân, ánh mắt nàng, tóc muối tiêu, dáng cao thon, đầy lo lắng nhưng cuối cùng cũng gật đầu, nước mắt lăn dài. Hắn thầm nghĩ: “Mẫu thân, người hiền, nhưng tâm bệnh sâu, ta phải sớm thành cường giả, báo đáp phụ mẫu!”
Sau khi cả hai rời đi, Huỳnh Thắng trở về phòng, hồi hộp cảm nhận lại các chỉ số của mình sau khi đột phá Nguyên Anh Truyền Thuyết. Hắn giật mình, mắt sáng rực, không biết dùng lời nào diễn tả: “Thật không thể tin nổi! Chỉ số khủng khiếp!” Các chỉ số hiện tại: [Sức Mạnh] đạt sáu triệu điểm, [Hộ Thể] hơn ba triệu điểm, [Trí Tuệ] gần bốn triệu điểm, [May Mắn] hơn một trăm tám mươi bảy triệu điểm. Hắn nhớ rõ chỉ số lúc còn Nguyên Anh trung kỳ đỉnh phong: [Sức Mạnh] hơn một triệu sáu trăm điểm, [Hộ Thể] hơn sáu trăm ngàn điểm, [Trí Tuệ] hơn hai trăm chín mươi ngàn điểm, [May Mắn] hơn tám triệu điểm. So sánh trước và sau, chênh lệch nghiêng trời lệch đất, như mặt trăng so với mặt trời về khối lượng. Hắn thầm kinh: “ chỉ số bá, Ta đi! Nhưng vẫn run, mém tuột Trứng!”
Dù từng nhiều lần bất ngờ sau khi đột phá, lần này biến đổi quá lớn, hắn cố kìm nén, nhưng lòng vẫn run sợ. So với tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh phong, [Sức Mạnh] thường khoảng sáu trăm ngàn điểm, nhưng hắn trước đây đã một triệu điểm, kết hợp Vô Thiên Động tăng chỉ số, giờ đạt mức khủng bố. Không chỉ [Sức Mạnh], với [Hộ Thể] hiện tại, cơ thể hắn cứng ngang vũ khí cấp Bán Thánh; [Trí Tuệ] khiến Linh Hồn biến đổi nghiêng trời, sắc bén hơn bao giờ hết. Hắn chặt đứt suy nghĩ rối loạn, tiếp tục luyện tầng hai [Thiên Y Vô Hạn], đã lâu bị gián đoạn, thầm nghĩ: “Phải mạnh hơn, báo thù Nguyên Tinh, lấy lại Ma Quân Kiếm!”
Sáng hôm sau, Mai Trấn Phủ náo nhiệt lạ thường, người ra kẻ vào tấp nập, khác hẳn ngày thường yên tĩnh. Huỳnh Thắng vừa bước ra khỏi phòng, ánh nắng sớm chiếu lên áo trắng, đã thấy Diệp Trúc Vân, dáng cao thon, tóc muối tiêu, vội vã chỉ đạo gia nhân chuẩn bị tiệc. Nàng nhìn thấy hắn từ xa, lập tức đi đến, giọng dịu: “Khang nhi, hôm nay phụ mẫu tổ chức tiệc cầu chúc con bình an đến Trúc Nha Trang nhập môn. Khách mời đều là bà con thân thuộc, con mau đến đây, ta có vài bộ trang phục cho con thử, hợp bộ nào thì lấy!” Hắn nhận ba bộ trang phục, định nói, nhưng nàng xua tay: “Nhanh đi thay đồ, đừng chậm trễ!” Hắn gật, xoay người đi, thì một gia nhân, áo xám, dáng thấp, chạy đến, giọng gấp: “Thưa tam thiếu gia, lão gia cần gặp, có việc, xin ngài thu xếp đến ngay!” Hắn đáp: “Chút nữa ta đến liền.”
Chưa đầy ba phút, tại thư phòng thành chủ, Mai Hưng, mái tóc trắng búi cao, dáng uy nghiêm, sửng sốt khi cảm nhận khí chất khác lạ của Huỳnh Thắng. Ông không nhận ra thực lực và khí chất của hắn rõ ràng, lòng đầy nghi hoặc: “Khang nhi, sau khi đột phá, ta không còn nhận ra con nữa! Con như người hoàn toàn khác, dù bề ngoài không thay đổi. Chẳng lẽ Nguyên Anh Truyền Thuyết thay đổi cả bản chất Linh Hồn? Nếu không gặp con từ hôm qua, ta nghi mình gặp người xa lạ!” Hắn đáp: “Vâng, con cũng cảm thấy vậy. Linh Hồn con như tằm hóa bướm, con rất ngạc nhiên!” Mai Hưng không biết nói gì thêm, vỗ vai hắn: “Thay đổi là tốt! Phụ thân gọi con vì một việc. Hôm nay tổ chức tiệc chia tay con, ta và mẫu thân mời khách rồi. Ta nhận tin, Mai Chính Tư, đại thúc con, thành chủ Thành Quốc Kỳ Hà, sẽ đến, đi cùng Tuyết Linh, con gái hắn. Chiều nay họ sẽ đến.”
Huỳnh Thắng gật, lắng nghe, không ý kiến, lòng thầm nghĩ: “Bình thường thôi, đại thúc đến thì tiếp, Tuyết Linh là ai?” Thấy thái độ hờ hững của hắn, Mai Hưng hít sâu, nhấp một ngụm trà, thở dài não ruột: “Tuyết Linh, con chưa biết. Con bé là yêu nghiệt! Hai anh con, thiên phú đệ nhất nhân, còn bị nó đè không thở nổi. Lúc tỷ võ, hai anh con luôn thất bại, riết thành tâm ma, nên quyết gia nhập quân đội, diệt yêu ma để rèn luyện… Kết quả, con biết rồi!” Nói đến đây, mắt Mai Hưng đỏ hoe, thương tiếc hai đứa con vô hạn. Nếu chúng không hy sinh, họ Mai đã rạng rỡ.
Huỳnh Thắng nhìn cảnh này, lòng cảm thông sâu sắc. Với địa vị thành chủ, mặt mũi, thanh danh rất quan trọng. Hắn an ủi: “Phụ thân yên tâm, con sẽ tính cả vốn lẫn lãi, mang về cho người!” Nghe giọng tự tin, như điều hiển nhiên, Mai Hưng mắt sáng, vỗ vai: “Tốt, tốt lắm, con trai! Ta đi lo việc, chiều nay con chứng minh điều con nói. Ta tin con!” Ông phi thân, biến mất. Hắn thầm cười: “Tuyết Linh, yêu nghiệt? Ta đi, cho nàng mém tuột Trứng!”
Chiều tối buông xuống, Mai Trấn Phủ rực rỡ ánh đèn, khách mời đông đủ, cầm ly rượu chúc mừng Mai Hưng và Huỳnh Thắng. Hắn, áo trắng thêu hoa văn bạc, đi từng bàn đáp lễ, gương mặt tuấn tú nở nụ cười. Có người thật lòng vui, nhưng vài kẻ đố kỵ, thì thào: “Phế vật dựa hơi cha, chắc thành chủ bỏ vốn lo lót vào Trúc Nha Trang!” Dù nói nhỏ, hắn nghe rõ nhờ Linh Hồn sắc bén, nhưng không để ý, thầm nghĩ: “Đố kỵ? Ta đi, không cần lo lót!” Hắn đi một vòng, quay về chỗ ngồi.
Bỗng, từ xa vang tiếng thông báo, tiếng trống rộn: “Thành chủ và đại tiểu thư đến thăm!” Khách mời đứng dậy, hành lễ nghênh đón. Vài người thì thào: “Thành Quốc Kỳ Hà, Mai Chính Tư làm thành chủ lâu rồi, thật đáng khâm phục!” Từ xa, một dáng người cao to, áo bào đỏ, da hồng hào dù lớn tuổi, bước đến, bên cạnh là cô gái da trắng, mắt sáng ngời, miễn cưỡng xếp hạng mỹ nhân, Tuyết Linh, áo lam nhạt, khí chất lạnh lùng. Mai Hưng đích thân ra mời, dẫn họ đến chỗ ngồi riêng, rồi liếc Huỳnh Thắng.
Hắn hiểu ám hiệu, cầm ly rượu, đi đến, hành lễ: “Mai Nguyên Khang kính chào Đại Thúc và Đại Tỷ, cảm tạ hai người đã bớt chút thời gian quý báu đến chung vui!” Mai Chính Tư, dáng cao to, áo bào đỏ, cười hào sảng: “Ha ha, con khách sáo quá! Thúc lâu không gặp con, con thay đổi nhiều, Thúc không nhận ra!” Tuyết Linh, mắt sáng, giọng châm biếm: “Tiểu đệ nhập môn Trúc Nha Trang, sau này nên gọi ta là Đại Sư Tỷ cho đúng!” Mai Hưng cười: “Phải, con nói chí phải! Khang nhi, lần sau đổi xưng hô nhé!” Mọi người chúc mừng, trò chuyện xã giao, không khí huyên náo, rượu chảy như suối.
Đang say sưa trò chuyện, Tuyết Linh rời chỗ, tiến đến bàn Huỳnh Thắng, giọng lạnh: “Tiểu đệ, ta đến chúc mừng đệ gia nhập Trúc Nha Trang, nhưng ta cũng muốn tỷ võ với đệ. Lâu không gặp, ta muốn đánh giá thực lực đệ thế nào. Nếu kém cỏi, ta khuyên đệ bỏ ý định nhập môn, kẻo bôi xấu họ Mai!” Mai Hưng nghe, đùng đùng nổi giận, ánh mắt đỏ ngầu: “Lời này trần trụi sỉ nhục ta!” Diệp Trúc Vân kéo tay ông, giọng dịu: “Tuổi trẻ khí thịnh, ông đừng trách chúng!”
Cả sảnh tập trung về Huỳnh Thắng, bàn tán xôn xao. Một khách, áo xanh, thì thào: “Đại tiểu thư Tuyết Linh, yêu nghiệt! Hai đại huynh Mai Nguyên Khang còn thảm bại, hắn sao là đối thủ? Chắc từ chối!” Một kẻ ác miệng, áo xám, cười: “Mất mặt rồi, Mai Hưng sau việc này từ chức luôn ấy chứ!” Dù nói nhỏ, ai cũng nghe rõ. Có người cảm thông, kẻ cười mỉa mai. Hắn thầm nghĩ: “Tuyết Linh, yêu nghiệt? Ta đi, cho nàng mém tuột Trứng!”