Vô Địch Thần May

Chương 77:  Hồi Sinh Nguyên Anh



Gần một tháng trôi qua kể từ ngày đến Mai Trấn Phủ, Huỳnh Thắng, áo trắng mới, dáng vẻ thanh niên giản dị, không rời phủ nửa bước. Một phần hắn chẳng biết đi đâu, phần lớn là vì Diệp Trúc Vân, mái tóc muối tiêu, dáng cao thon, không muốn hắn ra ngoài. Nàng sợ mất đi “Mai Nguyên Khang” lần nữa, ánh mắt luôn dõi theo hắn với nỗi lo lắng khắc khoải của một người mẹ từng mất ba đứa con. Nàng không nhận ra Huỳnh Thắng mạo danh bởi hai lẽ: thứ nhất, hắn giống Mai Nguyên Khang đến bảy tám phần, từ dáng người cao gầy đến khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt sáng; thứ hai, nàng chẳng quan tâm hay nghi ngờ, chỉ cần “con trai” ở bên là đủ. Hắn thầm nghĩ: “Diệp Trúc Vân, mẹ hiền, nhưng tâm bệnh sâu, ta làm sao rời?” Một buổi sáng sớm, ánh nắng nhạt xuyên qua màn sương, phủ lên Mai Trấn Phủ một lớp vàng dịu. Một hầu nữ trẻ, áo xanh, khuôn mặt tròn, giọng trong trẻo, đến báo với Huỳnh Thắng: “Tam thiếu gia, lão gia cho mời ngài đến thư phòng gặp mặt!” Hắn gật, lòng thoáng tò mò: “Mai Hưng, gọi ta có việc gì? Chẳng lẽ liên quan Nguyên Anh?” Hắn chỉnh trang y phục, bước đi, lòng đầy suy tư. Mười lăm phút sau, tại thư phòng Mai Hưng, không gian thoang thoảng mùi gỗ đàn hương, một lão nhân vận phục đại phu, áo lam đậm, râu dài bạc, ngồi trên ghế gỗ, nhấm nháp trà thơm. Huỳnh Thắng bước vào, chắp tay chào hỏi, giọng cung kính: “Vãn bối ra mắt lão gia, ra mắt tiền bối!” Mai Hưng, mái tóc búi cao trắng xóa, ánh mắt ấm áp, giới thiệu: “Khang nhi, đây là Triệu Kiến, Đại trưởng lão kiêm đại phu của Đại Tông Môn Trúc Nha Trang, cấp Nhất Tinh, cũng là bạn học thân thiết của phụ thân từ thuở trẻ.” Triệu Kiến gật đầu, đáp lễ, nụ cười phúc hậu: “Lão phu đến đây chủ yếu để phẩm trà cùng Mai thành chủ, tiện thể xem tình hình cơ thể tam thiếu gia.” Huỳnh Thắng nghe vậy, chắp tay cảm tạ: “Đa tạ Triệu tiền bối quan tâm!” Triệu Kiến mỉm cười, đứng dậy, bước đến gần, bắt mạch cho hắn, đồng thời khai vài huyệt đạo quanh Đan điền. Chưa đầy mười hô hấp, mồ hôi lão tuôn ướt cả áo, Triệu Kiến dừng lại, giọng lắp bắp, hoảng sợ: “Truyền thuyết Nguyên Anh hồi sinh? Có lẽ nào lại như thế?” Mai Hưng nghe lời này, không giữ được bình tĩnh, vội hỏi: “Triệu đạo hữu, việc này có chính xác không?” Huỳnh Thắng đực mặt, lắng nghe, lòng đầy nghi hoặc: “Nguyên Anh hồi sinh? Là sao?” Triệu Kiến lau mồ hôi trên mặt, hít thật sâu, giọng trầm: “Cả đời lão phu cứu người, gặp không biết bao kỳ lạ, việc này tám chín phần là không sai!” Mai Hưng rung động, nhìn Huỳnh Thắng, thấy hắn vẫn đực mặt, từ tốn giải thích: “Khang nhi, truyền thuyết Nguyên Anh phục sinh chỉ là lời truyền miệng, một số sách cổ xưa ghi sơ qua. Đại khái, mọi võ giả đạt cảnh giới Nguyên Anh, Đan điền sẽ kết tinh thành Nguyên Anh, đó là quy luật tự nhiên, không ai thay đổi được, dù là cao nhân. Nguyên Anh hồi sinh, nói dễ hiểu, là sinh ra lần thứ hai, nhưng tỷ lệ cực kỳ thấp, gần như không thể xảy ra. Nhiều cao nhân cho đệ tử thử hồi sinh Nguyên Anh, đều thất bại. Người thất bại, hoặc chết, hoặc sống như thực vật, dù có Thánh dược cũng vô phương cứu chữa.” Mai Hưng dừng lại, Triệu Kiến tiếp lời, giọng kinh ngạc: “Nguyên Anh sau khi hồi sinh, sức mạnh khủng khiếp, chỉ cần người đó cố gắng tu luyện, từ Bán Thánh trở xuống, vô địch! Chưa hết, điều vi diệu là, nếu đủ mạnh, có thể phá cảnh thành Bán Thánh mà không cần qua các tầng bước thông thường như sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ. Khi đạt Bán Thánh, việc trở thành cấp Thánh là trăm phần trăm, và cấp Thánh này không thể so sánh với cấp Thánh thông thường!” Huỳnh Thắng nghe xong, cơ thể run lên vì xúc động, mắt sáng rực, thầm nghĩ: “Gặp đại kiếp không chết, còn được tạo hóa thần kỳ! Một ngày gặp lại Nguyên Tinh, ta cho hắn leo lên bàn thờ ngắm trâu khỏa thân tạ ơn!” Mai Hưng ý thức điều gì, vội nói: “Triệu đạo hữu, xin giữ kín bí mật này, ngàn vạn lần không được hé lộ!” Triệu Kiến gật, mỉm cười phúc hậu: “Mai đạo hữu không phải lo, lão phu biết phải làm gì. Tam thiếu gia, nếu có nhã hứng nhập môn Trúc Nha Trang của ta, thiên phú này sẽ không lãng phí. Lão phu cam đoan tận lực chiếu cố, giúp ngươi bay cao, xa hơn!” Huỳnh Thắng hiểu ý, nhìn Mai Hưng xin ý kiến. Mai Hưng hào sảng, vỗ vai hắn, cười lớn: “Khang nhi, con nên chấp nhận lời mời! Muốn lớn mạnh, không thể nhốt mình nơi chật hẹp này. Từ giờ, con xưng Triệu Đại trưởng lão là Đại Thúc nhé!” Hắn gật: “Vâng, con xin vâng lời cha!” Triệu Kiến vui vẻ, giọng ấm áp: “Trước tiên, Đại Thúc sẽ cho con uống Hồi Nguyên Anh, thúc đẩy Nguyên Anh hồi sinh nhanh chóng. Đây là năm viên Đan Hồi Nguyên Anh, phiền Mai đạo hữu cách hai ngày cho tam thiếu gia phục dụng, truyền Linh Lực đều đặn đến khi viên đan hòa tan hết thì ngừng.” Mai Hưng nhận năm viên đan, áy náy: “Một viên không dưới năm trăm Linh Thạch trung phẩm, có tiền cũng khó mua. Năm viên này, ta trả trước hai viên được không? Một, hai năm nữa, ta hứa trả đủ số còn lại.” Huỳnh Thắng nghe giá, mồ hôi chảy ướt áo, thầm nghĩ: “ đan bá, Ta đi!” Triệu Kiến gạt đi, giọng hào sảng: “Năm viên đan mà thôi, sao sánh được giá trị một đại thiên tài? Lão phu có việc, cáo từ, không cần tiễn, hẹn ngày gặp lại!” Huỳnh Thắng và Mai Hưng ôm quyền, đồng thanh: “Tạm biệt Triệu tiền bối/đạo hữu!” Sau khi Triệu Kiến rời đi, Mai Hưng vội bắt đầu cho Huỳnh Thắng phục dụng. Hắn thầm cười: “Đan bá, phục hồi bá, Ta đi!” Mười ngày trôi qua nhanh chóng, năm viên Đan Hồi Nguyên Anh đã phục dụng hết. Trong phòng riêng, Huỳnh Thắng ngồi khoanh chân, điều tiết các mảnh vỡ Nguyên Anh, chúng nhanh chóng hòa vào nhau, tạo thành một khối hình cầu hồng nhạt. Hắn kiên nhẫn, không dám lơi lỏng, nhịn ăn nhịn uống, theo dõi quả cầu hồng từ mờ nhạt dần trở nên rõ ràng, thầm nghĩ: “Chậm, nhưng đáng! Thiên Y Vô Hạn tầng hai, bá!” Mười ngày tiếp theo nặng nề trôi qua, hắn bỗng hét lớn: “Hình thành, ha ha, cuối cùng cũng hình thành!” Hắn hít sâu, cười vang, lòng vui sướng ngập tràn. Linh khí khắp nơi bị cơ thể hắn hút mạnh, như hố đen vũ trụ nuốt chửng tinh cầu gần nó. Chưa đủ, hắn cầm một nghìn Linh Thạch trung phẩm, hấp thu ngấu nghiến. Chưa đầy mười phút, một nghìn Linh Thạch trung phẩm bốc hơi không còn dấu vết. Đây là số Linh Thạch Mai Hưng đưa hắn, gần nửa gia sản họ Mai tích góp. Mai Hưng nhìn cảnh này, lòng đau như bị thiến, thầm nghĩ: “ một nghìn Linh Thạch, đau lòng!” Nhưng ông nén đau khổ, nở nụ cười giòn: “Chúc mừng Khang nhi phục hồi tu vi! Sau này, con hãy làm rạng rỡ họ Mai nhé…” Nói đến đây, ông cảm thấy sai sai, không biết tiếp tục thế nào. Huỳnh Thắng đứng dậy, ánh mắt sáng, giọng kiên định: “Phụ thân có công tái sinh, con sẽ không phụ lòng người!” Mai Hưng nghe, lòng vui sướng, cười lớn: “Ha ha, đúng là Khang nhi! Con chuẩn bị hành trang, hai ngày nữa cha đưa con đến Trúc Nha Trang nhập môn!” “Vèo, vèo!” Hắn vừa dứt lời, hai chiếc dép từ đâu bay đến, trúng mặt không trượt phát nào. Diệp Trúc Vân, tóc muối tiêu, dáng cao thon, lao vào, la ầm: “Ông định đưa Khang nhi đi đâu? Muốn nó đi, bước qua xác lão bà này!” Mai Hưng đang vui, không cảnh giác, lại thêm dép bay không mang sát khí, nên ăn đủ, thầm nghĩ: “ mém tuột Trứng!” Hắn troll: “Phụ mẫu, đánh nhau bá, có bá bằng ta không?”

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com