Vô Địch Thần May

Chương 76:  Thầy Thuốc Tây Cung Thành



“Rầm!” Đang chìm trong suy nghĩ miên man về quá khứ, Huỳnh Thắng, áo xám bạc màu, dáng gầy gò, vô tình va phải một trung niên áo xám, mặt chữ điền, dáng vẻ uy nghiêm. Hắn giật mình tỉnh ngộ, vội vàng chắp tay, giọng thành khẩn: “Ta xin lỗi, tại hạ thất lễ, mong đại hiệp thứ lỗi!” Trung niên áo xám, đôi mắt sắc bén, nhìn hắn từ đầu đến chân, giọng trầm: “Ngươi là thầy thuốc? Nếu vậy, thử đoán bệnh của ta xem, nếu đúng, ta sẽ thưởng hậu hĩnh!” Thấy trung niên áo xám có vẻ kích động, ánh mắt lấp lánh mong chờ, Huỳnh Thắng từ tốn đáp: “Mời đại hiệp theo ta đến một nơi vắng vẻ, thưa người, ta sẽ xem xét và chuẩn bệnh cho ngài.” Nghe hắn trả lời tự tin mà không chút do dự, trung niên áo xám vui vẻ, nụ cười nở trên gương mặt chữ điền, lập tức bước theo sau. Hắn thầm nghĩ: “Người này, hào sảng, nhưng bệnh chắc không nhẹ, Thiên Nhãn Thông mất, ta dựa vào y thuật thôi!” Trong một tháng hôn mê, cơ thể Huỳnh Thắng đã lành hẳn, thính giác cũng dần trở lại bình thường, nhưng hắn vẫn là phàm nhân bởi Nguyên Anh đã tan vỡ, không thể hấp thu hay vận dụng Linh Lực. Dù vậy, nhờ kinh nghiệm tu luyện và y thuật từ Thiên Y Vô Hạn, hắn vẫn có thể châm cứu, chữa trị các bệnh thông thường. Những bệnh phức tạp cần Linh Lực dẫn dắt thì hắn đành chịu thua, nhưng hắn vẫn có thể chỉ điểm, giúp người bệnh tìm con đường đúng để chữa trị. Hắn thầm cười: “Phế nhân, nhưng y thuật bá, chữa bệnh dễ như đi đái!” Tại một góc phố vắng vẻ ở Tây Cung Thành, Huỳnh Thắng ngồi xuống bên gốc cây cổ thụ, ra hiệu cho trung niên áo xám ngồi đối diện. Hắn bắt mạch, ánh mắt tập trung, giọng trầm: “Ngay bờ vai trái, khí huyết không thông, do nội thương từ khoảng một năm trước. Điều này chưa nghiêm trọng, nhưng quan trọng hơn, môn võ kỹ đại hiệp đang tu luyện khiến nội thương ngày càng trầm trọng, nếu không chữa, e rằng sẽ ảnh hưởng tu vi sau này.” Trung niên áo xám nghe xong, mắt sáng rực, vỗ tay liên tục: “Hay, hay lắm! Bản thân ta cũng biết điểm này, đã tìm nhiều nơi chữa trị nhưng vô vọng. Thần y, ngài có phương pháp điều trị không?” Hắn vội thay đổi xưng hô, giọng đầy kích động. Huỳnh Thắng mỉm cười, lắc đầu khiêm tốn: “Hai tiếng thần y, ta không dám nhận. Phương pháp điều trị thì có, nhưng phiền đại hiệp chịu khó đau đớn một chút.” Trung niên áo xám vui sướng, chân thành ôm quyền: “Không sao, miễn chữa được là tốt! Mời thần y giúp đỡ.” Hắn gật, rút bộ kim châm từ túi vải, cẩn thận đâm vào mười huyệt quanh vai trái của trung niên áo xám. Mỗi cây kim đâm vào thịt với độ nông sâu khác nhau, chính xác như đo đạc, ánh mắt hắn tập trung cao độ. Mười lăm phút trôi qua nhanh chóng, hắn thu kim lại, tay quẹt mồ hôi trên trán, thầm nghĩ: “Không có Linh Lực, nhưng y thuật Thiên Y Vô Hạn tầng hai, chữa dễ, chỉ hơi tốn sức!” Trung niên áo xám cảm nhận sự khác biệt rõ rệt ở vết thương cũ, vai trái nhẹ nhàng hơn bao giờ hết, hắn định vận Linh Lực thử võ kỹ, nhưng Huỳnh Thắng ngăn lại, giọng trầm: “Đại hiệp, không vội! Về nhà ăn uống bồi bổ, nghỉ ngơi một tuần, chờ vết thương bình phục hẳn, lúc đó vận công vẫn không muộn.” Biết mình nóng vội, trung niên áo xám xin lỗi, ánh mắt đầy cảm kích, rồi lấy một túi Linh Thạch đưa ra: “Đây là thù lao, thần y nhận đi!” Hắn cười nhẹ, lắc đầu từ chối: “Chỉ là việc nhỏ, không đáng kể công. Đại hiệp vui, ta cũng vui rồi.” Trung niên áo xám nhìn hắn thật sâu, ánh mắt chân thành: “Nếu lần sau gặp lại, thần y cần giúp đỡ, tại hạ sẽ dốc lòng tương trợ!” Hắn gật đầu, cáo từ, hòa vào đám đông, nhanh chóng biến mất. Hắn lang thang khắp nơi, từ những thành trì nhỏ bé đến các đô thành phồn hoa, đi qua những con đường bụi bặm và chợ phiên nhộn nhịp. Người bạn đồng hành duy nhất của hắn là Tèo, Quan Thượng Cổ, và Lãnh Băng Như, tàn hồn trong Thức Hải, luôn như hình với bóng. Nhiều lần, Lãnh Băng Như, giọng dịu dàng, động viên hắn: “Huỳnh Thắng, ngươi còn trẻ, đừng tuyệt vọng! Dù ta chỉ là tàn hồn, ta tin ngươi sẽ tìm được cơ duyên phục hồi!” Hắn cảm động, nhưng nàng bất lực, chỉ còn duy trì hơn chục năm trước khi tan biến vào cõi vĩnh hằng. Hắn thầm nghĩ: “Lãnh Băng Như, cảm tạ ngươi, nhưng ta phế nhân, làm sao giúp ngươi báo thù?” Thời gian thấm thoát trôi, một năm nữa lặng lẽ qua đi, những cánh lá vàng úa rơi rụng dưới cơn gió lạnh đầu đông, phủ đầy mặt đất. Huỳnh Thắng vẫn lang thang khắp nơi, lấy trời đất làm nhà, đôi giày rách thay không biết bao lần, nhiều đến mức hắn chẳng còn thiết tha nhớ nữa. Cho đến một ngày, tại Tây Cung Thành, nơi phố xá đông đúc, hắn bước đi vô định, lòng nặng trĩu nỗi cô đơn. Bỗng, một giọng trẻ con trong sáng vang lên: “Thiếu gia, thiếu gia, xin dừng bước!” Một thiếu niên nhỏ nhắn, khuôn mặt hồn nhiên, mắt sáng ngời, vội vàng chạy theo hướng hắn. Huỳnh Thắng xoay đầu nhìn lại, thấy thiếu niên đã chạy đến gần, hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy bàn tay khô ráp của hắn, giọng xúc động: “Thiếu gia đã trở về, sao không về nhà mà còn đi đâu? Lão gia đã tha thứ hết cho thiếu gia rồi! Mau về đi, mọi người nhớ thiếu gia lắm!” Hắn ngạc nhiên, từ tốn giải thích: “Này chú bé, em nhầm người rồi. Ta không phải thiếu gia em nói, ta chỉ là kẻ vô gia cư, lang thang khắp nơi.” Nhưng thiếu niên không buông tay, ngược lại nhào đến ôm chặt ngang thắt lưng hắn, làm hắn hơi đau, giọng nũng nịu: “Tam thiếu gia đừng lừa gạt con! Dù tam thiếu gia bỏ nhà đi bảy năm, lúc ấy con còn nhỏ, nhưng hình dáng, giọng nói này, con mãi không quên. Hãy về với con đi!” Nghe lời này, tâm hồn Huỳnh Thắng run lên, một cảm xúc mãnh liệt từ đáy lòng dâng trào, khiến hắn không kìm được nước mắt. Đã gần hai năm đến đại lục này, hắn luôn cô đơn, nhớ mẹ, nhớ anh chị em, những ký ức từ kiếp trước chôn vùi giờ ùa về như thác lũ. Thiếu niên thấy hắn rơi nước mắt, ôm chặt hơn: “Tam thiếu gia, về nhà nhé! Lá rụng về cội, lão gia đã tha lỗi rồi!” Hắn biết thiếu niên nhầm lẫn, nhưng không giải thích thêm, nhẹ giọng: “Thôi được, ta sẽ theo con về nhà. Nhưng nếu lão gia không nhận ta, con không được kéo ta nữa. Đồng ý không?” Thiếu niên gật đầu vui vẻ, kéo tay hắn, bước nhanh về hướng khác. Đi khoảng hai mươi phút, cả hai dừng lại trước một tòa phủ đệ nguy nga lộng lẫy, không thua gì kinh thành, tấm bảng lớn đề “Mai Trấn Phủ”. Bốn tên lính canh gác, áo giáp bạc, ánh mắt ngạc nhiên khi thấy hai người đứng trước cổng. Thiếu niên quát: “Ngôn Cung, còn không mở cửa cho ta và tam thiếu gia vào nhà? Hôm nay các ngươi sao thế?” Một tên lính cao to nhất, dáng vẻ uy nghiêm, tiến đến nghênh đón, giọng cung kính: “Thật xin lỗi, mời tam thiếu gia và tiểu thiếu gia vào!” Không chờ Ngôn Cung nói hết, thiếu niên nắm chặt tay Huỳnh Thắng, kéo vào trong, như sợ mất đi thứ quý giá. Bên trong phủ tráng lệ, không thiếu thứ gì, ngay cả phủ đệ họ Trần cũng không sánh bằng một phần năm nơi này. Thiếu niên nắm tay hắn, dẫn đi thật nhanh qua các đại sảnh ốp đá hoa văn mỹ thuật tuyệt đẹp, trên đường, nam nữ thị vệ cúi đầu hành lễ. Họ dừng trước một tòa nhà cao lớn, bảng hiệu ghi “Chủ Thành”. Thiếu niên nói với lính canh: “Vào báo với lão gia, tam thiếu gia đã trở về!” Tên lính nghe xong, mặt đầy kinh hãi, vội vâng lời chạy vào. Chưa đầy năm phút, hắn quay ra, cung kính mời hai người vào trong. Bên trong tòa nhà, mùi hương thảo mộc nhẹ nhàng sộc vào mũi, khiến tâm hồn bình an lạ thường. Vào phòng khách, Huỳnh Thắng thấy một lão nhân mặc quan bào, tay cầm quyển sách, đứng quay lưng, mái tóc búi cao đã ngả màu trắng xóa. Thiếu niên nhanh nhẹn quỳ xuống, giọng thành khẩn: “Tiểu Kiên ra mắt lão gia! Hôm nay cháu gặp tam thiếu gia trên đường phố, nên đưa về. Xin lão gia đừng giận, hãy tha lỗi cho tam thiếu gia!” Lão nhân vẫn cầm sách, mắt không rời, giọng trầm: “Tiểu Kiên, ra ngoài đi, ta sẽ trò chuyện với tam thiếu gia, và thưởng con thanh kiếm Trúc Vân.” Tiểu Kiên vui mừng cảm tạ, quay lại nhìn Huỳnh Thắng, nở nụ cười rạng rỡ, rồi chạy nhanh ra ngoài. Không khí trong phòng yên tĩnh đến mức như có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Huỳnh Thắng không biết bắt đầu câu chuyện từ đâu, đành đứng bất động, lòng đầy suy tư. Nửa nén hương nặng nề trôi qua, lão nhân bỗng thốt lên, giọng xúc động: “Giống, giống lắm… Trên đời này, sao lại có người giống Mai Nguyên Khang đến vậy!” Ông quay người, đặt sách lên bàn, lướt nhẹ, ngồi xuống ghế, ánh mắt sâu thẳm nhìn hắn. Một bầu không khí yên tĩnh lại bao trùm, nhưng chỉ vài hô hấp, tiếng ồn ào bên ngoài phá vỡ: “Khang nhi, con đã trở về sao? Sao không đến thăm mẹ?” Tiếng cửa “Rầm!” bị đạp bung ra, một nữ tử dáng cao thon, tóc muối tiêu, bước nhanh vào. Dù lớn tuổi, nàng vẫn toát lên vẻ đẹp lão, sắc đẹp còn sót lại của tuổi trẻ. Nàng lướt nhìn Huỳnh Thắng, rồi lao đến ôm chầm lấy hắn, không để ý lão nhân trước mặt, giọng nỉ non: “Khang nhi, sao con ra nông nỗi này? Phụ mẫu rất lo cho con, ngày nào cũng cầu nguyện cho con, đã bảy năm rồi…!” Nàng khóc như trẻ con tìm lại báu vật đã mất từ lâu. Lão nhân tằng hắng, giọng nghiêm: “Phu nhân, kìm chế cảm xúc, nhìn không ra thể thống gì!” Nàng quay lại, chỉ tay vào lão nhân, trách mắng: “Ông còn tư cách nói chuyện với tôi sao? Nhờ ông ban phước, mẹ con tôi rơi vào tình cảnh này! Ông còn nhớ cách đây sáu năm, ông hại chết hai đứa con ruột của tôi không?” Nghe lời này, Huỳnh Thắng chột dạ, lén dùng Vô Thiên Nhãn sơ kỳ, không cần Linh Lực, chỉ dựa vào Linh Hồn đã phục hồi vài phần, tìm hiểu lịch sử gia đình này, rồi thở phào nhẹ nhõm. Lão nhân không phản bác, chỉ im lặng, quay lưng chỗ khác. Nàng định nói tiếp, nhưng hắn ngăn lại, giọng dịu: “Con đã về, xin lỗi vì làm mẹ và cha lo lắng. Con có việc nói với cha, mẹ về phòng nghỉ ngơi trước, xong chuyện con sẽ qua thăm mẹ.” Nàng lau nước mắt, âu yếm dặn: “Con nhớ qua mẹ nhé, ông ấy không đáng làm cha con đâu!” Nàng liếc lão nhân, bước ra, đóng cửa. Trong phòng chỉ còn hai người, lão nhân hỏi: “Tiểu bối, ngươi tên gì? Từ đâu đến?” Hắn đáp: “Vãn bối tên Huỳnh Thắng, từ Đại Thổ Nam Vực đến đây. Vãn bối không có ý mạo danh.” Lão nhân gật, đánh giá hắn vài lần, giọng trầm: “Thê tử ta rất mềm lòng, nhưng nàng là tri kỷ của ta. Việc này chỉ hai chúng ta biết. Nàng mắc tâm bệnh, buồn phiền không tốt cho sức khỏe. Ta tiếc ngươi là phàm nhân, nhưng dường như có gì không đúng, trong Đan điền ngươi, ta thấy vô số mảnh vỡ Nguyên Anh… Chỉ có thể kết luận ngươi bị ai đó phế võ công hoặc trọng thương.” Nhận xét của lão nhân chính xác, một năm qua, Huỳnh Thắng cảm nhận mảnh vỡ Nguyên Anh bay hỗn loạn trong Đan điền, nhìn hỗn độn nhưng có quỹ đạo riêng. Hắn cũng biết tu vi lão nhân vượt Nguyên Tinh, đạt cấp Thánh một sao đỉnh phong, nhờ Vô Thiên Nhãn sơ kỳ. Lão nhân đến gần, vỗ vai hắn, giọng ấm áp: “Ta muốn nhận con làm nghĩa tử. Quá khứ con thế nào, ta không quan tâm. Chỉ cần con đồng ý làm nghĩa tử, an ủi thê tử ta, ta xem con như con ruột, sẽ cố giúp con phục hồi Nguyên Anh, dù tỷ lệ thành công không cao.” Nghe lời chân tình, Huỳnh Thắng xúc động, gật đầu đồng ý. Lão nhân cười: “Tốt lắm! Từ nay con là Khang nhi, tắm rửa, thay đồ, qua thăm phụ mẫu!” Hắn cảm tạ, bước ra. Lão nhân, Mai Hưng, vuốt râu, thầm nghĩ: “Tiểu tử, đạo tâm tốt, đổi người khác, không chịu nổi!” Ông biến mất tại chỗ, không biết đi đâu. Ngày hôm đó, Huỳnh Thắng tắm rửa sạch sẽ, thay bộ áo trắng mới, đến thăm phụ mẫu. Hắn trò chuyện với Diệp Trúc Vân, dáng cao thon, tóc muối tiêu, đến tận khuya, mới cáo từ về phòng. Phòng cũ của Mai Nguyên Khang rộng lớn, trang trí giản dị, không chút bụi bẩn, có lẽ được lau dọn thường xuyên. Hắn ngã lưng lên giường, suy nghĩ miên man về họ Mai. Qua nói chuyện với Diệp Trúc Vân, hắn biết thêm nhiều điều, đa số đã rõ qua Vô Thiên Nhãn. Mai Nguyên Khang có hai anh trai, thiên phú đệ nhất, được Mai Hưng gửi vào quân đội sáu năm trước để diệt yêu ma ở biên giới, nhưng bị phục kích, hy sinh. Mai Nguyên Khang, thiên phú kém, bị Mai Hưng la mắng, đày khổ tu, hận cha, bỏ nhà đi không từ biệt. Mất ba con trai trong thời gian ngắn, Diệp Trúc Vân mắc tâm bệnh, sống nhờ ý chí tin Mai Nguyên Khang còn sống. Nhưng trí nhớ Mai Hưng, qua tình báo, Mai Nguyên Khang đã chết vì sơn tặc. Mai Hưng giấu sự thật, xuất quân tiêu diệt sơn tặc, báo thù cho nhi tử. Hắn thầm nghĩ: “Họ Mai, bi kịch lớn, ta giúp được gì? Tèo, Lãnh Băng Như, cảm tạ các ngươi!” Hắn troll: “Mai Hưng, báo thù bá, có bá bằng ta không?”

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com