Trong một căn phòng nhỏ tại phủ họ Mã, không gian thoảng mùi hương gỗ, ánh nắng sớm chiếu qua cửa sổ, tiếng chim ríu rít hòa trong gió thu, một chiếc lá vàng rơi, đung đưa trên mặt hồ trong veo, từng đàn cá bơi lội dưới nước, đẹp đến mức người phàm cũng thấy rõ, thầm nghĩ: “Thiên nhiên yên bình thật!” A Chân, dáng người thấp, khuôn mặt trung thực, vui mừng: “Đại công tử, Người thật sự hồi phục! Đã tròn một tháng, tiểu nhân rất vui!” Huỳnh Thắng, trong thân thể Cửu Chân, dáng thanh niên cao gầy, khuôn mặt thanh tú, cười: “Cảm ơn A Chân! Ngươi ra ngoài chuẩn bị vài thứ này, ta muốn dạo quanh thư giãn!” A Chân cầm tờ giấy, cáo từ, rời đi, thầm nghĩ: “Đại công tử khỏe lại, tốt quá!”
Trong một tháng, Huỳnh Thắng giả vờ chưa khỏe để nắm thông tin về gia tộc họ Mã, thầm nghĩ: “Ta bá, phải hiểu rõ nơi này!” Ký ức Cửu Chân không trọn vẹn, do Thức Hải bị độc tàn phá, và [Vô Thiên Nhãn] không thể dùng, dù cố gắng thế nào cũng không đánh thức được, thầm nghĩ: “Khó thật!” Nhưng các võ công của hắn vẫn bình thường, hắn tiếp tục tu luyện tầng hai Tạo Hóa Thần Châm, vô tình mở huyệt thứ 12, cảm nhận giác quan tăng phúc, dù không rõ ràng, thầm nghĩ: “Tiến bộ rồi!”
Hắn nhận xét: “Gia tộc họ Mã xếp loại thượng lưu, gia tộc họ Mai không thể so! Như đom đóm so với bóng đèn cao áp! Tài nguyên dồi dào, trong một tháng, họ cung cấp nhiều đan dược và Linh Thạch thượng phẩm, tu vi ta kéo lên Chân Thánh ba sao đỉnh phong! Ta bá, nhưng phải cẩn thận!” Nơi này thuộc Đại Thổ Bắc Vực, xếp hạng ba trong năm Đại Thổ, thầm nghĩ: “Nơi này mạnh thật!” Xa xôi tại Ngoại Thiên, một bóng hình to lớn ngồi trên ghế vàng, mở mắt, lầm bầm: “Nghịch Thiên lại xuất hiện? Thời Vạn Cổ đã xảy ra, vạn năm sau khiến Cửu Giới suýt diệt vong! Điềm lành hay dữ?” Thầm nghĩ: “Có biến lớn!”
Huỳnh Thắng bước ra sân, không khí trong lành, chợt nghe: “Cửu Huynh định đi đâu, không nhớ muội sao?” Bích Duyên, dáng tuyệt sắc, mỉm cười như gió mùa xuân, nhẹ nhàng, ấm áp, khuôn mặt tinh xảo, da trắng mịn như lụa, thầm nghĩ: “Nụ cười này, ma lực lớn! Phàm nhân thấy, uất hận, buồn phiền tan biến!” Nàng lao đến ôm hắn, sắc đẹp khiến hắn ngẩn ngơ, thầm nghĩ: “Nhất tiếu khuynh thành! Muốn đi tù vì nàng!” Hắn lắc đầu, tỉnh táo, thầm nghĩ: “Ta bá, Chân Thánh ba sao mà suýt bị mê hoặc!”
Bích Duyên lườm: “Huynh khác quá, mạnh hơn trước nhiều! Khi gặp muội, huynh chỉ chảy máu mũi rồi té xỉu, giờ còn đứng được!” Hắn chửi thầm: “Con lạy má, nàng dùng tuyệt kỹ Câu Hồn, khiến ta mất cảnh giác, trúng chiêu!” Hắn nhận xét: “Tuyệt kỹ này kết hợp sắc đẹp hoàn mỹ, quá nguy hiểm với nam nhân! Ta bá, phải cẩn thận!” Nàng hỏi: “Cửu Huynh định dạo chơi? Cho muội đi với!” Không đợi đồng ý, nàng kéo tay, đi ra cửa lớn, thầm nghĩ: “Nàng quyết quá!”
Từ khuất sau vách tường, một nữ tử cắn răng, nguyền rủa: “Cửu Chân, ngươi khiến ta ganh tị! Một tháng qua, cha đổ bao tài nguyên để ngươi phục hồi! Ta hận, hận sao ngươi không chết cùng muội ngươi!” Thầm nghĩ: “Hận thù lớn!” Tại phủ, Hữu Đạt, tóc muối tiêu, mặt xám xanh, quăng sổ ghi chép xuống bàn: “Một tháng trị thương cho Cửu Nhi mà nhiều vậy sao? Đan dược thì lý giải được, nhưng ba ngàn Linh Thạch thượng phẩm thì sao? Nó chỉ Chân Thánh một sao trung kỳ, không thể dùng nhiều thế! Ta Chân Thánh ba sao đỉnh phong cũng không dùng đến một phần hai! Ta sẽ kiểm tra, ngươi lui!” Thầm nghĩ: “Có gì đó sai!”
Huỳnh Thắng hắt xì: “Ai nói xấu ta sao?” Bích Duyên cười: “Chắc huynh chưa khỏe, nhìn mấy tiểu thư ngoài đường đẹp, không dằn lòng được hả?” Hắn nghĩ: “Không khỏe? Hừ, đưa 10 tiểu thư đến, ta tiếp hết! Ta bá, nhưng không nói!” Cả hai vừa đi vừa trò chuyện như thanh mai trúc mã, khiến nam tử xung quanh ghen tị, thầm nghĩ: “Tên này có người yêu như tiên tử giáng trần!” Một nam thanh niên thanh tú, Cẩn Đang, tay cầm quạt, chào: “Cửu Huynh, Bích Muội, đã lâu không gặp, thật có duyên!” Hắn không có ấn tượng, nhưng đáp lễ, thầm nghĩ: “Ai vậy?”
Bích Duyên cười: “Cẩn Huynh hôm nay rảnh rỗi bách phố, lâu không gặp!” Nụ cười khiến Cẩn Đang thất thần, thầm nghĩ: “Tiên tử hạ phàm!” Hắn nói: “Bích Muội càng ngày càng đẹp, đúng là tiên tử! Nếu có nhã hứng, đến Sương Lâu uống trà, đàm đạo!” Mọi người xung quanh nhìn Cẩn Đang, ánh mắt khinh bỉ, một nam thanh niên áo đen thầm: “Cẩn Đang gặp ai cũng khinh thường, giờ gặp họ Mã thì cong lưng mời chào, ta khinh!” Một người khác nói: “Lẽ thường, chỉ đại gia tộc chơi với nhau, thấp hèn như ta, hắn không thèm lấy lòng!” Một nam thanh niên mũm mĩm phụ họa: “Bích Duyên là thần tượng ta, giản dị, không phân biệt giàu hèn! Nàng ra lệnh gì, ta cũng không chối từ!”
Huỳnh Thắng thản nhiên, không hứng thú, Bích Duyên định từ chối, thì Cẩn Đang lấy nội đan ma thú: “Cửu Huynh, nghe huynh bị thương, ta có món quà nhỏ thăm hỏi, mong không từ chối!” Một người nhận ra: “Nội đan Thủy Thánh Xà, màu sắc cho thấy sống trên 2000 năm!” Hắn không khách sáo, cầm lấy: “Cẩn Huynh có lòng, ta nhận! Khi nào rảnh, mời ghé thăm nhà! Ta bá, không từ chối!” Cẩn Đang cười, nhưng lòng xót: “Để có nội đan, ta tốn bao công sức, tiền bạc! Chỉ muốn khoe, ai ngờ hắn lấy thật!” Bích Duyên trợn mắt, thầm nghĩ: “Huynh thay đổi thật!”
Cả hai đi qua đường lớn, phố nhỏ, dừng trên cây cầu lớn bắc qua sông nhỏ, nước trong xanh, xung quanh thảo nguyên xanh ngát, yên bình khiến lòng thổn thức, thầm nghĩ: “Đẹp quá!” Bích Duyên nói: “Huynh giống người hoàn toàn khác, muội bất ngờ!” Hắn hỏi: “Khác ở đâu?” Nàng cười: “Từ tính cách đến hành động! Nhưng muội thích huynh thế này hơn!” Nụ cười quyến rũ, chim hót cũng im lặng, xấu hổ bay đi, thầm nghĩ: “Nụ cười chết người!” Hắn thầm thốt: “Ác, lại dùng chiêu! Suýt trúng!” Hắn không bị ảnh hưởng, nàng quay đi: “Sau này huynh định làm gì? Muội thắc mắc, ai khiến huynh trọng thương, suýt chết?”
Hắn ôm đầu: “Huynh không biết! Khi tỉnh, thấy cha và muội truyền Linh Lực cứu giúp, trí nhớ dường như không còn!” Bích Duyên nắm tay, nhẹ nhàng: “Muội xin lỗi, hỏi không đúng lúc! Khi nào nhớ ra, nói muội biết, còn không nhớ thì quên đi! Với muội, huynh bình an là đủ!” Cả hai như đôi bạn, ngồi trò chuyện, thả hồn theo thiên nhiên, tận hưởng không khí yên bình, thầm nghĩ: “Thoải mái thật!”