Vô Địch Thần May

Chương 112:  Hồi Sinh Trong Thân Thể Cửu Chân



Tại phủ họ Mai, không gian thoảng mùi hương hoa, ánh sáng dịu chiếu qua cửa sổ, Trúc Vân, dáng phụ nữ trung niên, khuôn mặt hiền từ nhưng đầy đau khổ, ngồi thẫn thờ, thầm nghĩ: “Mai Khang, con ra đi đột ngột quá!” Mai Hưng, dáng trung niên, tóc muối tiêu, an ủi: “Trúc Vân, nàng đừng đau lòng! Ta biết nói gì, làm gì cũng không làm nàng nguôi ngoai! Chỉ mong thời gian là liều thuốc tốt nhất để nàng vơi bớt!” Trúc Vân dằn vặt: “Mai Khang, mẹ có lỗi khi sinh con mà không che chở được lúc đó! Con có trách mẹ không?” Nàng đau đớn, nước mắt lăn dài, thầm nghĩ: “Con ơi, mẹ xin lỗi!” Cách xa Đại Thổ Tây Vực không biết bao xa, trong một hang động tỏa ánh sáng nhiều màu sắc, không gian huyền ảo, Huỳnh Thắng tỉnh dậy, thầm nghĩ: “Ta lại quay về Động Vô Thiên! Nhiệm vụ có lẽ thất bại rồi!” Hắn hồi tưởng: “Giây phút cuối, ta gặp lại người thân quen: Cái Nhíp, Tuyết Nguyệt, Cao Cầu… Linh Hồn ta tan rã vào khoảng không, thì một luồng ánh sáng bao bọc, lôi kéo ta đến đây! Ta bá, nhưng sống sót sao nổi?” Một giọng tang thương cổ xưa vang lên: “Ngũ Nhân, ngươi hoàn thành nhiệm vụ thăng cấp, tiêu diệt Lâm Hồi Xuân, thu hồi Nhẫn Vô Cực! Nhờ một lần Hồi Sinh Vô Thường, ngươi không bị xóa bỏ! Ngươi đạt Chân Thánh ba sao! Hãy tiếp đón!” Một quả cầu năng lượng đỏ, to bằng quả nho, lao đến Huỳnh Thắng, thầm nghĩ: “Nhỏ mà chứa năng lượng khủng bố! Ta bá, thật thần kỳ!” Hắn cảm nhận: “Chân Thánh hai sao sơ kỳ… trung kỳ… Chân Thánh ba sao đỉnh phong! Sảng khoái thật! Tu vi ta đã đạt Chân Thánh ba sao đỉnh phong!” Hắn vui mừng, hỏi: “Nhẫn Vô Cực, vãn bối chưa từng thấy, sao nói thu hồi thành công?” Một chiếc nhẫn trắng, ánh sáng pha bạch kim, lơ lửng trước mắt, thầm nghĩ: “Đẹp thật!” Giọng cổ xưa đáp: “Chiếc nhẫn đeo trên tay Lâm Hồi Xuân, khi hắn chết, nhẫn ở đó! Linh Hồn ngươi được đem về đây, nhẫn cũng theo!” Hắn hiểu, nhanh tay chụp: “Chiếc nhẫn này thuộc vãn bối! Nhiệm vụ nói thu hồi, nhưng không nói trả lại! Ta bá, giữ luôn!” Động Vô Thiên rung chuyển, rồi im lặng, thầm nghĩ: “Có vẻ không vui!” Một lúc sau, giọng ai oán: “Đây là sơ xuất nhiệm vụ, Ngũ Nhân, ngươi giữ lấy! Đạt Chân Thánh ba sao, chọn một trong bốn viên đá!” Hắn đáp: “Vãn bối chọn May Mắn!” Giọng nói: “Chúc mừng Ngũ Nhân đạt May Mắn sáu sao! Nhiệm vụ thăng cấp Chân Thánh năm sao, ngươi có thể chọn!” Bàn Cổ xuất hiện, hắn nghĩ: “Nhiệm vụ lần đầu khiến ta chết, may có Hồi Sinh Vô Thường! Lần này, con lạy bề trên cho con gặp may!” Hắn nhấn nút, Bàn Cổ lóe sáng, quay nhanh, chậm dần, dừng hẳn, thông tin hiện trong thức hải: “Nhiệm vụ thăng cấp loại một sao: Tìm pháp bảo Đèn Lưu Ly, trả về Chùa Vạn Pháp, không giới hạn thời gian!” Hắn mơ màng nghiên cứu, thì ánh sáng bao bọc, nhỏ như hòn bi, vụt biến mất, thầm mắng: “Bà mẹ thằng Đậu, cái gì cũng từ từ chứ! Làm gì nhanh như ăn cướp!” Thời gian trôi qua, tại một vùng đất xa lạ, không khí thoảng mùi đất ẩm, một căn phòng đơn sơ, Hữu Đạt, trung niên tóc muối tiêu, nhìn xác Cửu Chân bất động, thầm nghĩ: “Con ơi, cha đau lòng quá!” Thu Sương, dáng nữ tử trẻ, khuôn mặt thanh tú, nói: “Cha, sư huynh chết gần tháng, sao không an táng để huynh an nghỉ nghìn thu?” Hữu Đạt đáp: “Cha hiểu, nhưng không đúng! Đại phu xác nhận không cứu được, cha định an táng, nhưng hai đêm liền mơ thấy mẹ con nói: ‘Cửu Chân sẽ sống lại, nó chỉ ngủ thôi!’” Thu Sương phản bác: “Vô lý, nếu tỉnh thì sớm tỉnh rồi!” Một nam thanh niên cao gầy đồng tình: “Thu Muội nói đúng, nếu mai không tỉnh, cha nên an bài nơi an nghỉ!” Một nữ nhân trạc 40 nói: “Tôi thấy tụi nhỏ đúng, để lâu không tốt, có khi mang điềm xui! Cửu Chân không còn sinh khí, người cứng ngắc!” Hữu Đạt xót xa: “Cố nén vài ngày để Bích Duyên nhìn mặt nó lần cuối, rồi đem đi! Mọi người về đi, hai ngươi canh gác cẩn thận!” Ông rời đi, ba người lắc đầu, bực bội, cũng đi, hai tên canh gác khép cửa, thầm nghĩ: “Cha cố chấp quá!” Sáng sớm, cánh cửa mở vội, Bích Duyên, nữ tử khuôn mặt tinh xảo, da trắng mịn như lụa, xiêm y xanh, khóc: “Huynh ơi, tỉnh lại đi! Muội là Bích Duyên! Chúng ta mới gặp hơn tháng, sao huynh ra nông nỗi này? Nói muội biết ai gây ra, muội báo thù!” Nàng đau đớn, thầm nghĩ: “Huynh ơi, muội đến muộn!” Hữu Đạt an ủi: “Bích Duyên, cha giữ anh con để con gặp lần cuối! Đừng quá đau lòng!” Ông nắm tay, kéo nàng ra, thầm nghĩ: “Phải mạnh mẽ!” Bốn gia đinh tiến hành hậu sự nhanh chóng, thầm nghĩ: “Mọi thứ sẵn sàng!” Trên đường đưa Cửu Chân đi chôn, trời trong xanh, yên bình, chỉ có tiếng nhạc và tiếng khóc nức nở của Bích Duyên, thầm nghĩ: “Huynh ơi, muội mất huynh rồi!” 65 người gồm người thân, họ hàng, bằng hữu, rải hoa xong, bốn gia đinh chuẩn bị đặt Cửu Chân xuống đất, thì “Ầm!” một tiếng sấm vang, tia chớp phóng thẳng vào Cửu Chân, thầm nghĩ: “Chuyện gì thế?” Nhưng không ảnh hưởng, Cửu Chân rên nhẹ, nghiêng đầu, phun ngụm máu đen đặc quánh, rồi bất động, thầm nghĩ: “Hắn sống?” Nhiều người hoảng sợ, chạy tán loạn, chỉ vài người bình tĩnh quan sát, thầm nghĩ: “Có biến!” Bích Duyên phi thân đến, đặt tay lên ngực Cửu Chân, vui mừng, nước mắt rơi: “Huynh sống rồi!” Nàng vận công, truyền Linh Lực, thầm nghĩ: “Phải cứu huynh!” Hữu Đạt phi thân đến, xúc động khi phát hiện sinh khí yếu ớt, cũng truyền Linh Lực, hỗ trợ, thầm nghĩ: “Con trai cha sống!” Sự việc diễn ra nhanh, khuôn mặt Cửu Chân hồng nhuận, cả hai dừng truyền, thở phào, thầm nghĩ: “Tốt rồi!” Thu Sương hỏi: “Cha, Cửu Huynh tỉnh lại thật sao?” Hữu Đạt gật: “Đúng vậy! Mau đưa vào phòng nghỉ, gọi đại phu, bằng mọi giá cứu nó!” Trong thức hải Cửu Chân, Huỳnh Thắng suy tính: “Sao ta đen thế? Hồi sinh trong cơ thể vừa trọng thương, vừa bị độc tố xâm nhập máu và kinh mạch! Thức hải, đan điền phế rồi! May ta đạt Chân Thánh ba sao đỉnh phong, có Thần Y Vô Hạn, thông vài kinh mạch quan trọng! Nhưng tu vi bị hạn chế một nửa, sức mạnh giảm mạnh! Nếu không, thê thảm hơn! Nhờ hai người truyền Linh Lực và đan dược, giờ chỉ cần nghỉ để nội thương hồi phục! Phục hồi hoàn toàn, không có Linh Thạch hay đan dược, mất ba tháng! Võ công phải luyện lại cho cơ thể thích nghi! Ta bá, nhưng khổ rồi!” Bích Duyên hỏi: “Cha, khi nào Cửu Huynh tỉnh?” Hữu Đạt vuốt tóc nàng: “Sẽ sớm thôi! Đại phu cũng ngạc nhiên, tốc độ hồi phục nội thương nhanh như phép màu!” Nàng vui: “Tốt quá, con hy vọng huynh mau hồi phục! Con sẽ hỏi ai gây trọng thương để báo thù!” Nàng căm phẫn, thầm nghĩ: “Huynh, muội sẽ trả thù!” Hữu Đạt nói: “Từ từ sẽ rõ! Con về nghỉ, ngày nào cũng thăm, khiến ta hồi hộp theo!” Nàng lườm, mắt thăm thẳm như hồ thu, khiến Hữu Đạt xôn xao, thầm nghĩ: “Con gái ta, đẹp thật!” Bích Duyên sinh ra có dị tượng: khi cất tiếng khóc chào đời, một đôi Chu Tước bay lượn trên trời, rồi biến mất, để lại tiếng hót thánh thót, thầm nghĩ: “Nàng đặc biệt thật!” Nàng rời đi, ánh mắt vẫn đầy quyết tâm, thầm nghĩ: “Huynh, muội sẽ tìm kẻ hại huynh!”

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com