Một tháng trôi qua tại phủ họ Mã, không gian thoảng mùi sách cũ trong thư phòng, Bích Duyên đã rời về tông môn hơn một tuần trước, thầm nghĩ: “Nàng đi rồi, yên tĩnh hơn!” Huỳnh Thắng, trong thân thể Cửu Chân, dáng thanh niên cao gầy, khuôn mặt thanh tú, nhốt mình trong thư phòng, luyện bí kíp võ công họ Mã và Thần Châm Tạo Hóa, thầm nghĩ: “Không ngờ luyện Thần Châm Tạo Hóa khó thế! Huyệt đạo thứ 13 chỉ tạm ‘nhúc nhích’, còn Mã Nhất Trảm của họ Mã, ta luyện xong Ngũ Trảm trong hai ngày, mất thời gian quá! Ta bá, nhưng khó thật!”
Mã Nhất Trảm, võ công tuyệt thế của gia tộc họ Mã, chỉ dòng chính và người địa vị cao được phép luyện, nhưng đa số không chọn vì cực kỳ khó, đòi hỏi tư chất cao, thầm nghĩ: “Khó cũng đáng!” Hữu Đạt, gia chủ, tư chất cao, cả tuổi thanh xuân chỉ đạt Mã Tam Trảm, người luyện được Mã Ngũ Trảm ngoài Huỳnh Thắng chỉ có Cụ Tổ họ Mã, thầm nghĩ: “Ta bá, vượt cả gia chủ!” Để luyện thành công, phải loại bỏ tạp niệm, giữ tâm tĩnh, khí thông lục mạch, thiếu một điều kiện sẽ thất bại, thầm nghĩ: “Ta phát hiện vấn đề then chốt, nhưng làm được mới khó!” Với trí tuệ của hắn, giải Sudoku 12 sao chỉ mất 10 giây, thầm nghĩ: “Nếu Hữu Đạt biết ta luyện Mã Ngũ Trảm trong hai ngày, chắc đái ra quần!”
A Chân, dáng người thấp, khuôn mặt trung thực, nói: “Đại thiếu gia, phụ thân có việc cần gặp!” Hắn gật, đi nhanh: “Không biết việc gì gấp thế? Ta bá, phải xem!” Trong thư phòng rộng lớn, không khí trang nghiêm, mọi người gia tộc họ Mã có mặt, thầm nghĩ: “Đông đủ thế này, chuyện lớn!” Hắn hỏi gấp: “Cha, cha cho gặp con, có gì chỉ dạy?” Hữu Đạt, tóc muối tiêu, thở dài: “Gia tộc họ Lương cách đây hai ngày cho sứ giả đến, đôn đốc thực hiện ước hẹn năm xưa!” Hắn không biết ước hẹn, nhưng giả căng thẳng, buồn phiền, thầm nghĩ: “Ước hẹn gì đây?”
Hữu Đạt áy náy nhìn hắn, gian phòng im lặng, Thu Sương, dáng nữ tử trẻ, khuôn mặt thanh tú, lên tiếng: “Ước hẹn giữa hai Cụ Tổ, chúng ta phải thực hiện! Đại Huynh là con cả, thích hợp nhất! Họ Lương ngang hàng, nhưng thực lực vượt chúng ta, cha nên quyết định nhanh!” Hắn hiểu, thầm mắng: “Lông trâu, muốn đem ta gã cho người khác sao? Sai sai rồi!” Mọi người tán thành, Hữu Đạt buồn: “Thật uẩn khuất cho con, nhưng ta không thể làm trái! Con hãy vì gia tộc, vì đại cuộc, cha bất tài, khiến con khó xử!” Hắn nghĩ: “Họ Mã có ơn, thôi thì đồng ý, đến lúc đó tính tiếp! Ta bá, cứ chơi!” Hắn giọng buồn: “Con đồng ý qua họ Lương, để cha không áy náy!”
Hữu Đạt không tin nổi, đứng yên như tượng, thầm nghĩ: “Con đồng ý thật?” Hắn bất ngờ là đúng, vì Cửu Chân từng thà chết chứ không đi, do sự thông gia có ẩn tình sâu xa, và Cửu Chân phải qua họ Lương, như ở rể, thầm nghĩ: “Khó chịu thật!” Thu Sương trừng mắt: “Cha, Đại Huynh đồng ý, mau nói với sứ giả, chọn ngày tốt tiến hành!” Hữu Đạt bừng tỉnh, cười: “Đúng vậy! Thông tri sứ giả, hai ngày sau tổ chức, mọi người chuẩn bị! Cửu Chân, con ở lại!” Mọi người rời đi, chỉ còn hai người, Hữu Đạt ngồi xuống ghế lớn, nhấp trà: “Cha biết con đồng ý qua họ Lương, ở rể, là uẩn khuất lớn! Để bù đắp, cha cho con một lựa chọn, thích gì cứ chọn, cha làm được sẽ thực hiện!”
Hắn sung sướng, nhưng giữ mặt buồn, đi qua đi lại, thầm nghĩ: “Linh Thạch thì cần, nhưng đột phá cảnh giới là mơ! Ta thiếu vũ khí phòng thân, lỡ cô nương nào thấy ta đẹp trai, bắt hãm thì sao? Tèo bình an, ta cảm nhận được khí tức dù xa! Nếu có [Vô Thiên Nhãn], tốt biết bao, ta thử nhiều cách, không đánh thức được!” Hữu Đạt mắt sáng, nghĩ: “Nó đồng ý đề nghị!” Hắn nói: “Cha, con muốn xin một thanh bảo kiếm phòng thân!” Hữu Đạt phun ngụm trà, đứng phắt, cười hào sảng: “Được chứ! Con vào bảo khố tự nhiên chọn, cha đi nói với sứ giả!” Ông rời đi nhanh hơn chạy, thầm nghĩ: “Tưởng xin báu vật gì, hóa ra chỉ vũ khí, chuyện nhỏ!”
Trong bảo khố họ Mã, không gian thoảng mùi kim loại, ánh sáng nhạt chiếu lên hàng trăm vũ khí, sắp xếp ngăn nắp, thầm nghĩ: “Giàu chảy nước! Vũ khí toàn cấp Địa giai, Thiên giai nhiều, đem cầm đồ chắc được khối Linh Thạch! Ta bá, phải chọn kỹ!” Hắn nghĩ: “Cấp Thiên giai hai sao trở lên mới hợp gu! Nhiều quá, không biết cái nào ngon!” Từ khi [Vô Thiên Nhãn] không hoạt động, khả năng đánh giá bảo vật của hắn kém, thầm nghĩ: “Mù tịt luôn! [Vô Thiên Nhãn] như từ điển bách khoa, nhìn là biết nguồn gốc, công dụng! May mắn Y dược, ta nhạy cảm nhờ [Thiên Y Vô Hạn]!” Đi lòng vòng cả buổi, chưa chọn được thanh bảo kiếm ưng ý, hắn thở dài: “Ngao ngán thật!”
Đột nhiên, góc bên phải cuối bảo khố, ánh sáng xanh lá lóe lên, rồi tắt, thầm nghĩ: “Ánh sáng gì thế?” Dù chỉ thoáng qua, nhưng với Thiên Nhãn Thông đã khai mở, hắn thấy rõ, lao nhanh đến, thầm nghĩ: “Ta bá, phải xem!” Nơi đó treo một thanh kiếm dài 75 cm, vỏ kiếm bằng gỗ bạc màu thời gian, trạm trổ giản dị, gần như tầm thường, thầm nghĩ: “Bình thường quá!” Hắn gỡ xuống, tập trung quan sát, thầm nghĩ: “Có gì đặc biệt không?”
Mười phút trôi qua, không phát hiện bất thường, chỉ là bảo kiếm cấp Thiên giai, trên vỏ khắc chữ “Sử Lược Thần”, thầm nghĩ: “Tầm thường thật!” Dù dòng chữ giản dị, như tiện tay khắc, hắn cảm giác quen thuộc, như từng gặp trong ký ức mơ hồ, thầm nghĩ: “Đã thấy ở đâu?” Càng đào sâu, da đầu hắn tê rần, đau đớn, như có sức mạnh vô hình ngăn cản, thầm nghĩ: “Đau quá!” Mồ hôi ướt áo, hắn cắn răng, cắt đứt suy nghĩ, thở phào, tra kiếm vào vỏ, thầm nghĩ: “Thanh kiếm này, có gì đó bí ẩn!”