Trong khu rừng thành Trung, sương mù dày đặc, Âm Khí tràn ngập, mặt đất xám trắng như tro, Đức Tái, lão già mắt đen như vực sâu, đối đầu Kim Liên, vừa đỡ đòn kéo dài thời gian để nàng kiệt sức, vừa thao túng xúc tu hút sinh mệnh bốn bảo tiêu, thầm nghĩ: “Hắn quá mạnh!” Hút xong, xúc tu tiếp tục tấn công bốn người khác, nhưng đột biến xảy ra: ánh sáng lưỡi liềm từ Huỳnh Thắng, áo trắng thêu hoa văn bạc, dáng thanh niên giản dị, chém đứt đôi xúc tu, rụng xuống đất, thầm nghĩ: “Ta bá, phải hành động!”
Đức Tái cười: “Tiểu tử, tốc độ khá lắm! Chỉ Chân Thánh một sao mà đạt tốc độ này, ta không tin nổi! Nhưng đừng nghĩ thế là ta không làm gì được! Ha ha!” Hắn cười to, xúc tu dưới đất gắn lại như ban đầu, thầm nghĩ: “Hắn phục hồi nhanh thật!” Vài hô hấp trôi qua, “Phụt!” Kim Liên phun máu tươi: “Đệ rời khỏi đây mau, về báo Chưởng môn! Tỷ không cầm cự lâu!” Đức Tái cười: “Các ngươi phải chết hết, không ai rời được! Ha ha!” Hắn lao tới, thầm nghĩ: “Không thể để tỷ hi sinh!”
Kim Liên cắn lưỡi, vận Linh Lực cực hạn, cơ thể phát sáng, trong suốt, lộ rõ mạch máu dưới da trắng ngần, thầm nghĩ: “Tỷ điên rồi, định tự bạo!” Đức Tái quát: “Có chết thì chết một mình đi!” Hắn tung chưởng, đẩy nàng về phía Huỳnh Thắng và các bảo tiêu, thầm nghĩ: “Không được!” Kim Liên nhìn Huỳnh Thắng, mắt ướt, tuyệt vọng: “Tỷ hi sinh để tạo đường sống cho đệ!” Nhưng cơ thể nàng phình to, năng lượng tích tụ đan điền, thầm nghĩ: “Không kịp nữa!”
Mười cây châm nhanh như điện, lao cắm sâu vào huyệt đạo trọng yếu của Kim Liên, Huỳnh Thắng chạm nhẹ đan điền nàng, thầm nghĩ: “Ta bá, phải cứu tỷ!” Nàng cảm nhận dòng nước ấm xoa dịu đan điền, rồi ngất lịm, thầm nghĩ: “Đệ cứu ta!” Mọi việc diễn ra nhanh, hắn đặt nàng xuống, nhìn xung quanh—xác không hồn, không ai sống sót, thầm nghĩ: “Hắn giết hết rồi!” Hắn cắn răng, tức giận, nhìn Đức Tái: “Lão tặc, ngươi chết chắc!”
Đức Tái gầm: “Tiểu tử thúi, ngươi dám cắt nguồn thức ăn của lão phu! Để có hôm nay, ta tốn bao công sức! Ngươi sẽ chết không toàn vẹn!” Thật ra, 13 bảo tiêu còn sống, nhưng bị trọng thương nội thể từ kịch chiến, thầm nghĩ: “Nếu để hắn hút sinh mệnh họ, quá nguy hiểm!” Huỳnh Thắng đã ra tay, tiễn họ đi nhẹ nhàng, thầm nghĩ: “Ta bá, không thể để hắn mạnh hơn!” Hắn cười: “Đến cắn mông ta nè, lão tặc! Mấy ngày nay ta không đại tiện được, ngươi cắn một cái, ta lại hết! Ha ha!” Hắn xoay mông, vỗ vài cái, thầm nghĩ: “Chọc tức hắn!”
Đức Tái hét: “Tiểu tử, ngươi phải chết!” Hắn biến mất, hiện gần Huỳnh Thắng, tung chưởng, nhưng chỉ chụp vào khoảng không, thầm nghĩ: “Nhanh quá!” Huỳnh Thắng xuất hiện cách vài chục mét, xoay người, vỗ mông: “Mông ta đây cơ mà!” Đức Tái quát: “Không ngờ tốc độ ngươi nhanh vậy! Nhưng xem ngươi tránh được bao lâu?” Hắn lao tới, tung chưởng cực nhanh, thầm nghĩ: “Hắn mạnh thật!” Huỳnh Thắng đứng im, nhìn lão lao đến, thầm nghĩ: “Đến lúc rồi!”
Tèo lo lắng: “Chủ nhân, người định liều chết? Không được!” Hắn đáp: “Tèo, giúp ta lần này! Chúng ta sẽ gặp lại!” Đức Tái cảm giác nguy hiểm, định thu chưởng, né đi, thì sau lưng xuất hiện cổ quan tài tỏa hào quang, lơ lửng—Thiên Địa Bảo Quan Thượng Cổ, thầm nghĩ: “Cái gì thế này?” Hắn sợ sệt: “Làm sao ngươi có được?” Huỳnh Thắng từng phát hiện Tèo có khả năng giam giữ, khống chế, từ lần đầu gặp ở khu rừng Vàng, thầm nghĩ: “Ta bá, dùng Tèo giam hắn!” Đức Tái bị đính trụ, như chuột trong lồng kính, không thể chạy, thầm nghĩ: “Hắn trúng kế rồi!”
Hắn cười: “Ngươi chỉ giam ta thôi! Với tu vi ngươi, không giết được, dù tự bạo cũng vậy! Ta không tin bị giam hoài!” Hắn vận Linh Lực cực hạn, đánh vào không khí, làm không gian vặn vẹo, thầm nghĩ: “Hắn mạnh thật!” Tèo truyền âm: “Chủ nhân, ta chỉ cầm cự một phút! Trốn nhanh đi, không kịp đâu!” Hắn đáp: “Trốn? Không kịp, Linh Lực ta không còn nhiều! Tộc Ma Hồn là mối nguy đại lục, hắn phải chết bất cứ giá nào! Ta bá, phải liều!” Hắn vận Linh Lực cực hạn, cơ thể phình to, thầm nghĩ: “Tự bạo là cách duy nhất!”
Đức Tái cười: “Vô ích thôi! Thả ta ra, ta cho ngươi…” Hắn chưa dứt lời, thấy Huỳnh Thắng hấp thụ Linh Thạch thượng phẩm và trung phẩm với tốc độ khó tin, thầm nghĩ: “Hắn điên rồi!” Hắn cười: “Lão già, ta không tin ngươi chịu nổi! Ha ha!” Cơ thể hắn to gấp ba, năng lượng tích tụ đan điền, chuyển đỏ rực, thầm nghĩ: “Phải thành công!” Đức Tái hoảng: “Ngươi điên rồi! Dừng lại, ta xin ngươi! Ngươi muốn gì…” “Ầm!” Tiếng nổ vang, xua màn đêm, sương mù trong bán kính 100 mét, một cột ánh sáng đỏ rực dựng thẳng, xé rách bầu khí quyển, như cột chống trời, thầm nghĩ: “Ta làm được!”
Thời gian trôi qua, không biết bao lâu, một bàn tay dính máu vung lên, rẽ đất, chui lên—Kim Liên, dáng thon gọn, nhơ nhuốc, nhìn xung quanh tàn phá, hố đen sâu thẳm, không một nguồn sinh mệnh, thầm nghĩ: “Đệ đâu rồi?” Nàng khóc: “Mai đệ, ngươi nơi đâu? Sao không nghe lời tỷ, sao cãi lời tỷ…” Tiếng khóc ai oán vang vùng hoang sơ, gió lạnh mang sương khói ảm đạm vờn quanh, không một lời đáp, thầm nghĩ: “Đệ hi sinh rồi!”
Một tuần sau, tại phòng Kim Liên, nàng cầm Nhị Lăng Kiếm hủy hoại, không nhận ra, thầm nghĩ: “Đệ để lại cái này!” Nàng nói: “Ta nợ đệ, món nợ này quá lớn, làm sao trả nổi! Tỷ thề có trời, sẽ thay đệ chăm sóc gia đình đến khi không còn sống!” Châu Bò, dáng trung niên, an ủi: “Kim Muội, đừng tự trách! Mai Khang hi sinh không uổng! Sứ giả Chu Tước xác nhận Lâm Hồi Xuân đã chết! Muội hãy mạnh mẽ, như vậy hắn dưới chín suối mới vui!” Nàng gật, mắt ướt, thầm nghĩ: “Đệ, tỷ sẽ không quên!”
Dưới lòng đất thành Trung, cách 10 dặm, Tèo nói: “Chủ nhân, ta đã bảo vệ nàng không bị thương nặng, hoàn thành sứ mệnh! Nhưng cả tuần nay, ta không tìm thấy người! Người ở đâu?” Thầm nghĩ: “Hắn đâu rồi? Ta bá, nhưng lo quá!”