Vô Địch Thần May

Chương 110:  Âm Mưu Tại Thành Trung



Tại Giác Lâu, không gian thoảng mùi gỗ cũ, Kim Liên và Huỳnh Thắng, cải trang thành tu sĩ tự do, được gia nhân dẫn đi nghỉ ngơi, trong khi Trần Lang, mặt khỉ, cáo từ vì có việc, thầm nghĩ: “Hắn đi đâu?” Huỳnh Thắng suy tính: “Tên Trần Lang này có âm mưu gì? Hắn không phải người lương thiện! Lòng ta bất an, phải cảnh giác! Ta bá, nhưng không thể lơ là!” Hắn nhìn Kim Liên, ánh mắt đầy lo lắng, thầm nghĩ: “Chuyến đi này, có gì đó không ổn!” Một ngày mới đến, ánh nắng nhạt chiếu qua rừng, trung niên đầu trọc, Quốc Cang, giọng trầm: “Ta là Quốc Cang, quản lý mọi người, cùng hai đệ đệ vận chuyển hàng hóa đến thành Trung! Nhóm chúng ta 25 người, sẽ bố trí cụ thể để đảm bảo hàng an toàn! Bắt đầu thôi!” Kim Liên và Huỳnh Thắng được giao hai con ma thú Thao Thiết làm thú cưỡi, nhiệm vụ đi sau xe chở hàng, thầm nghĩ: “Ta bá, phải quan sát kỹ!” Nhiều bảo tiêu thắc mắc: “Sao không dùng phi hành thú, nhanh hơn, giảm rủi ro?” Một thanh niên bảo tiêu da ngâm đen giải thích: “Thành Trung là khu vực kỳ lạ, có vô số ma thú Chuồn Chuồn Hút Máu sống xung quanh! Chúng tấn công mọi thú bay qua lãnh thổ, nên người ở đây chỉ chọn đường bộ! Mọi người từ xa, chắc không biết!” Các bảo tiêu gật, tán thành, thầm nghĩ: “Hiểu rồi!” Kim Liên hỏi: “Đường bộ có nguy hiểm gì không?” Thanh niên vuốt tóc, làm dáng: “Đường bộ có cướp, ma thú cấp Thánh! Thành Trung nằm sâu trong rừng, không dễ tới! Vì vậy, bảo tiêu chúng ta được trả thù lao cao!” Nàng gật, thầm nghĩ: “Nguy hiểm thật!” Trong 22 bảo tiêu, 20 người cấp Chân Thánh một sao, một lão nhân râu trắng Chân Thánh hai sao, Kim Liên không cần nói, thầm nghĩ: “Sao ta càng lúc càng bất an?” Hành trình kéo dài hai ngày, thỉnh thoảng gặp ma thú cấp Thánh một sao, nhưng vẫn bình yên, chiến lợi phẩm chia đều cho người tham gia chiến đấu, thầm nghĩ: “Yên bình quá, đáng ngờ!” Quốc Cang nói: “Sắp đến thành Trung, mọi người cẩn thận!” Huỳnh Thắng mở giác quan, cảm nhận xung quanh, thầm nghĩ: “Khu rừng bình yên lạ lùng! Sương mù dày, trộn Âm Khí, giác quan giảm rõ rệt! Đất màu xám trắng, như tro tàn, quỷ dị thật! Ta bá, phải cảnh giác!” Quốc Cang cho xe đi lòng vòng, tiến sâu vào rừng, các bảo tiêu cầm vũ khí, cảnh giác, sẵn sàng chiến đấu, thầm nghĩ: “Có gì đó không ổn!” Nửa ngày trôi qua, sức mọi người giảm, một thân ảnh lơ lửng xuất hiện, dần hiện rõ, hai tay ôm ngực, cao ngạo nhìn xuống, thầm nghĩ: “Hắn là ai?” Kim Liên truyền âm: “Tên này nguy hiểm! Tỷ không nhìn ra tu vi, nhưng chắc Chân Thánh năm sao đỉnh phong hoặc sáu sao!” Mặt nàng âm trầm, đầy cảnh giác, thầm nghĩ: “Đối thủ mạnh!” Huỳnh Thắng cũng không nhìn thấu, thầm nghĩ: “Cự ly gần, mà ta không phát hiện manh mối! Ta bá, nhưng hắn quá bí ẩn!” Tèo cảnh giác: “Chủ nhân, khí tức người này không thuộc đại lục, hắn từ Ngoại Thiên! Hắn là Tộc Ma Hồn, đã phụ thể Lâm Hồi Xuân! Tộc này hút sinh mệnh để lột xác, cực khó tiêu diệt, chỉ chết khi Linh Hồn bị diệt! Nhược điểm chí mạng: sợ ánh sáng mặt trời!” Hắn nghĩ: “Moá, sương mù khắp nơi, lấy đâu ánh sáng mặt trời? Ta bá, nhưng khó rồi!” Hắn nhìn kỹ, lão già có đôi mắt đen như vực sâu, thầm nghĩ: “Quái vật thật!” Quốc Cang tiến lên, lễ phép: “Đại nhân, hàng đã giao, tiểu nhân xin cáo từ!” Lão già, Đức Tái, cười vang: “Tốt lắm! Chuyến hàng cuối, ta rất hài lòng! Có một cực phẩm!” Ánh mắt hắn nhìn Kim Liên, như hung thú đói nhìn con mồi, thầm nghĩ: “Hắn nhắm tỷ!” Quốc Cang thấy lão vui, nháy mắt với hai đệ đệ, chuẩn bị rút: “Nếu Đại nhân hài lòng, tiểu nhân xin cáo từ!” Nhóm bảo tiêu muốn rời sớm, quay lưng rút, thầm nghĩ: “Phải thoát khỏi đây!” Đức Tái cười, biến mất, hiện ra chắn đường rút, thầm nghĩ: “Nhanh thật, không thua tốc độ Bát Quái Ngũ Biến của ta! Ta bá, nhưng nguy hiểm!” Hắn nói: “Đây là chuyến hàng cuối, các ngươi không cần về!” Quốc Cang cảnh giác: “Đại nhân thật vui tính! Tiểu nhân xin về báo cấp trên…” “Xẹt!” Nhiều xúc tu từ lão lao nhanh, quấn lấy Quốc Cang, sinh mệnh hắn tắt ngúm, chỉ còn da bọc xương, ngã xuống, mắt trừng vô hồn, thầm nghĩ: “Kinh khủng!” Mọi người giật mình, xít lại gần nhau, bản năng sinh tồn, thầm nghĩ: “Bị lừa rồi!” Kim Liên tiến lên, dò hỏi: “Tiền bối cao danh là gì?” Lão cười: “Nàng muốn biết danh tính nào? Ta có hai danh tính: Một, ta được xưng là Lâm Thái Thượng trưởng lão; hai, ta là Đức Tái! Kim Thái Thượng trưởng lão còn hỏi gì không?” Hắn nói: “Lâm Thái Thượng trưởng lão? Tiền bối là Lâm Hồi Xuân? Không thể nào, Lâm Hồi Xuân chỉ Chân Thánh năm sao trung kỳ!” Lão chỉ mỉm cười, không đáp, thầm nghĩ: “Hắn biết ta!” Kim Liên quát: “Thì ra ngươi không phải Lâm Thái Thượng trưởng lão, không thuộc đại lục này! Tu sĩ mất tích là do ngươi! Ta thay họ báo thù!” Lão cười: “Mơ ban ngày! Cách đây ba tháng, ta còn lo, nhưng giờ thì không! Hút hết sinh mệnh các ngươi, ta thăng Chân Thánh sáu sao!” Các bảo tiêu hiểu ra, nhiệm vụ giao hàng là cái bẫy, “hàng” chính là sinh mệnh họ, thù lao cao để lừa, thầm nghĩ: “Biết thì đã muộn!” “Xẹt!” Xúc tu lao nhanh, hút sinh mệnh bốn người trong tích tắc, thầm nghĩ: “Quá nhanh!” Kim Liên quát: “Mọi người thận trọng, đừng để bị bắt!” Nàng phát sáng, lao đến tấn công Đức Tái, dùng toàn lực, thầm nghĩ: “Phải cầm chân hắn!” Băng Hàn tỏa ra, lạnh thấu xương, nàng Chân Thánh bốn sao đỉnh phong, kết hợp tuyệt kỹ, đủ cầm chân lão, thầm nghĩ: “Ta bá, nhưng không dễ!” Các bảo tiêu, tu sĩ tự do, chỉ Chân Thánh một sao, lão nhân Chân Thánh hai sao đã bị hút, muốn chạy, nhưng bị hàn băng đóng trụ, không thể di chuyển, thầm nghĩ: “Xong rồi!”

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com