Vô Địch Thần May

Chương 109:  Hành Trình Đến Giác Lâu



Trong phòng nhỏ tại Nam Nha Trang, không gian thoảng mùi trà thơm, Hạo Nhiên, dáng trung niên, gật đầu, nhắm mắt, đứng yên, thầm nghĩ: “Tiểu hữu này, Y thuật cao minh, đáng để tâm sự!” Thật ra, chuyện này bình thường, nhưng nhờ Huỳnh Thắng có Y thuật cao minh, nhiều người mới dám tâm sự, đổi lại, họ chẳng bao giờ dám, thầm nghĩ: “Nếu không phải hắn, đánh chết ta cũng không nói!” Một phút kiểm tra trôi qua, các cây châm lóe sáng được thu hồi. Huỳnh Thắng, áo trắng thêu hoa văn bạc, dáng thanh niên giản dị, lên tiếng: “Ngay đan điền của Hạo Thái Thượng trưởng lão có dị biến, ách tắc khí lưu tuần hoàn xuống tiểu đệ! Nguyên nhân là do võ công Người đang luyện, thuộc chí Âm, không hợp với nam! Dù có thể dùng đan dược, đồ ăn để cân bằng, nhưng cơ địa Người đặc biệt, ảnh hưởng đan điền, khiến đại tiện khó, lâu dần gây dị biến!” Hạo Nhiên gật: “Con nói đúng! Ta cũng bị tình trạng đó! Có cách nào giúp ta bình thường không? Ta sẽ trọng thưởng!” Hắn đáp: “Cách thì có! Lúc nãy, con đã cân bằng đan điền, nhưng nếu tiếp tục luyện võ công đó, sẽ tái phát! Mỗi tháng cần thanh lọc để cân bằng! Chỉ cần làm theo con chỉ, không cần đan dược cũng vô lo! Ta bá, nhưng phải cẩn thận!” Hạo Nhiên vui vẻ, cảm kích, tặng hắn hai viên đan dược thượng phẩm phục hồi thương thế và Linh Khí, thầm nghĩ: “Tiểu hữu này, tuyệt thật!” Ông mời ở lại thiết đãi, nhưng hắn từ chối, xin cáo từ, thầm nghĩ: “Ta bá, phải về thôi!” Cầm hai viên đan dược, trên đường về, hắn suy tính: “Không biết ở đâu đây? Phòng sập rồi, hay qua thăm Kim Liên, ở tạm! Lần sau thề không chơi ngu nữa! Bát Quái Ngũ Biến bá đạo thật! Việc làm nhiệm vụ, nếu có Kim Liên giúp, tiêu diệt Lâm Hồi Xuân dễ hơn, nhưng hắn là Thái Thượng trưởng lão Chu Tước, không thận trọng sẽ ảnh hưởng Trúc Nha Trang! Nhiệm vụ khó, từ từ tính! Ta bá, nhưng phải cẩn thận!” Đến phủ Kim Liên, nam đệ tử canh gác: “Mai Huynh, cứ tự nhiên vào, đệ không tiễn!” Hắn gật, bước vào, nghĩ: “Nơi đây không đổi, chỉ người đổi thay…” Trong phòng Kim Liên, không gian thoảng mùi hương nhẹ, nàng nhìn hắn: “Nghe nói đệ luyện công, tỷ không đến! Hôm nay đệ đến đúng lúc, tỷ có việc quan trọng nói!” Nàng vung tay, bày kết giới, thầm nghĩ: “Phải kín đáo!” Hắn nhấp trà thơm: “Đệ cũng có việc nhờ tỷ, nhưng muốn nghe tỷ trước! Ta bá, cứ bình tĩnh!” Nàng nói: “Đây là việc hệ trọng, liên quan tông môn và Đại Thổ Tây Vực! Vài tháng nay, tu sĩ mất tích đột biến, đặc biệt tu sĩ tự do, khắp Đại Thổ Tây Vực, Trúc Nha Trang cũng bị! Chưởng môn nhờ Châu Thái Thượng trưởng lão điều tra, có tình báo đáng tin: Tu sĩ mất tích liên quan Chu Tước, người đứng sau là Lâm Hồi Xuân!” Nghe “Lâm Hồi Xuân”, hắn ngạc nhiên, nhưng im lặng, thầm nghĩ: “Đúng mục tiêu nhiệm vụ! Ta bá, phải nghe tiếp!” Nàng tiếp: “Châu Thái Thượng trưởng lão nhận định, có căn cứ! Tông môn vừa gặp sự cố, vị thế ảnh hưởng, nên việc điều tra Lâm Hồi Xuân giao cho tỷ! Các tông môn khác chắc cũng hành động rồi! Đến lượt đệ!” Linh tính mách bảo, một cơn bão sắp đến, hắn nói rõ ý định, thầm nghĩ: “Ta bá, phải nhờ tỷ!” Kim Liên trầm ngâm, nhìn hắn: “Nếu đệ nhờ, chắc có lý do chính đáng, tỷ sẽ giúp! Việc này liên quan tông môn, phải thận trọng! Hai ngày nữa, chúng ta lên đường, cải trang thành tu sĩ tự do! Đệ còn gì nói không?” Hắn cười: “Hiện tại thì không! Tỷ thu xếp cho đệ ở gần đây, phòng đệ sập rồi!” Nàng che miệng cười: “Vậy qua phòng thứ năm, cách đây 10 mét thôi!” Hắn tạm biệt, về phòng mới, suy nghĩ: “Sao chuyến đi này khiến ta bất an? Ta bá, phải cẩn thận!” Tèo nói: “Chủ nhân, Tèo cảm giác lạ khi ở Chu Tước, một khí tức quen, nhưng nghĩ không ra! Đến giờ, Tèo khẳng định, khí tức ấy không thuộc đại lục này!” Hắn đáp: “Ngươi nhận xét đúng, đại lục đang có dị biến! Chúng ta phải thận trọng! Ta bá, nhưng không lơ là!” Hắn nhắm mắt, luyện công, thầm nghĩ: “Phải mạnh hơn nữa!” Tại trại phi hành thú cách Trúc Nha Trang khá xa, không khí náo nhiệt, Kim Liên giục: “Tỷ đợi đệ, làm gì vội vậy?” Hắn, cải trang, đáp: “Phải đi nhanh, kịp chuyến bay cuối!” Cả hai cải trang thành tu sĩ tự do, thầm nghĩ: “Ta bá, không ai nhận ra!” Một lão già mặc trường bào, đứng trên phi thú: “Mọi người đưa vé, lên phi thú, kịp giờ! Đi thành Trân Cù, cách Chu Tước 300 dặm!” Kim Liên thở phào: “Phù! Cuối cùng cũng kịp! Tiểu đệ, ổn không?” Hắn mỉm cười, thầm nghĩ: “Ta bá, ổn thôi!” Một nam thanh niên mặt khỉ, Trần Lang, cười: “Tiểu thư xinh đẹp, nàng tên gì? Có thể cho Trần Lang này làm quen? Biết đâu cùng hướng đi!” Hắn nhận ra Trần Lang từ bãi chờ—“đệ nhất dâm tặc”, nhưng không quan tâm, ai ngờ hắn ve vãn Kim Liên, thầm nghĩ: “Tên này, phiền thật!” Kim Liên đáp: “Muội là Kim Trân, tu sĩ lang thang, rất vui gặp huynh!” Trần Lang hỏi: “Còn đây là em trai muội?” Nàng gật, nhìn Huỳnh Thắng, nhưng hắn nhắm mắt thiền, không quan tâm, thầm nghĩ: “Ta bá, kệ hắn!” Chuyến bay bốn ngày, Kim Liên và Trần Lang nói chuyện phiếm về tu luyện, võ công, thầm nghĩ: “Hắn dai thật!” Đến thành Trân Cù, dòng người nhộn nhịp, Kim Liên nhiều lần muốn dứt, nhưng Trần Lang mặt dày, không rời, thầm nghĩ: “Tên này, bám dai!” Hắn nói: “Kim tiểu thư, nếu không có kế hoạch, Trần Lang biết một chỗ đáng đến! Cách đây không xa, tu sĩ tự do hay đến tìm vận may—Giác Lâu!” Nàng nhìn Huỳnh Thắng, thấy hắn không biểu cảm, gật: “Nếu Trần Huynh nói vậy, chị em tôi tò mò, đến Giác Lâu mở mang tầm mắt!” Trần Lang dẫn đường, qua đường sầm uất, rẽ vào con đường nhỏ, hai bên thưa thớt nhà, cỏ mọc um tùm, thầm nghĩ: “Nơi này, hơi lạ!” Họ dừng trước ngôi nhà khang trang, trên tường treo bảng gỗ: “Giác Lâu”. Trần Lang bước vào tự nhiên như nhà mình, thầm nghĩ: “Hắn quen thuộc thật!” Trong phòng tiếp khách, 25 tu sĩ đang chờ, một nam trung niên râu dê, Lục Bá, đến mời vào phòng nhỏ riêng, thầm nghĩ: “Hắn là ai?” Trần Lang nói: “Lục Bá, đây là hai bạn hữu mới! Hai vị muốn kiếm tiền, Lục Bá xem có việc gì tốt không?” Lục Bá đánh giá: “Tu vi cao, rất phù hợp! 1000 Linh Thạch trung phẩm mỗi vị! Đưa trước một nửa, hoàn thành trả hết, làm tốt có thưởng!” Kim Liên dịu dàng: “Lục Bá, xin nói nhiệm vụ cụ thể, hai con sẽ cố hoàn thành!” Lục Bá đáp: “Không khó, làm bảo tiêu cho chuyến hàng ngày mai, đến thành Trung, cách đây 1509 dặm!” Nàng gật: “Được!” Lục Bá quăng hai bịch Linh Thạch: “Đây là tiền công như giao ước! Sáng mai bắt đầu!” Cả ba chào, đi ra, Lục Bá ngồi một mình, nhấp trà, cười mỉm: “Nhiệm vụ ta đến đây hoàn thành! Đủ số lượng!” Thầm nghĩ: “Kế hoạch bắt đầu!” Hắn và Kim Liên cầm bịch Linh Thạch, thầm nghĩ: “Nhiệm vụ đơn giản, nhưng có gì đó không ổn! Ta bá, phải cẩn thận!”

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com