Trong một căn phòng nhỏ tại Nam Nha Trang, không gian thoảng mùi trà thơm, Lâu Ra, tóc trắng như cước, dáng hiền từ, chen ngang: “Hiện tại Bắc Trúc Nha Trang thiếu Thái Thượng trưởng lão quản lý, vì Đức Mã bị trục xuất! Theo Hạo Huynh, ai đủ tài thay thế? Tây Trúc Nha Trang ổn, vì Kim Thái Thượng trưởng lão vừa phục hồi!” Hạo Nhiên, dáng trung niên, trầm ngâm: “Việc Đức Mã bị trục xuất và Kim Thái Thượng trưởng lão bị thương là tổn thất lớn! Chưởng môn và các Đại trưởng lão đang họp, ta chưa biết!” Hai người hàn huyên, thầm nghĩ: “Tông môn cần ổn định!”
Đột nhiên, Tịnh Thi, dáng thon gọn, xinh đẹp, xuất hiện, giọng gấp: “Ông ơi, cha con luyện công, tự nhiên đau nhức đầu dữ dội! Ông mau xem!” Nàng phi thân đi trước, Hạo Nhiên nói: “Đệ và tiểu hữu theo ta xem thế nào!” Ông đuổi theo, Huỳnh Thắng, áo trắng thêu hoa văn bạc, dáng thanh niên giản dị, và Lâu Ra cũng theo sau, thầm nghĩ: “Chuyện gì thế? Ta bá, phải cẩn thận!”
Tịnh Thi phi thân qua các mái nhà, dừng tại vùng đất rộng rãi, tìm cha. Hạo Nhiên tẻ ra hướng khác, Lâu Ra định đi hướng khác, nhưng Huỳnh Thắng giữ tay, nói lớn: “Dưới nước có người!” Hắn chỉ về hồ rộng, cách hơn 600 mét, thầm nghĩ: “Ta bá, cảm nhận được!” Hạo Nhiên và Tịnh Thi quay lại, nhìn theo hướng chỉ. Tịnh Thi phi thân đến, quan sát, giận: “Muội chẳng thấy gì! Huynh lừa gạt mọi người hả?”
Nàng vừa dứt lời, mặt hồ gợn sóng, một bóng người từ đáy phóng lên không trung—Trần Hùng, cha nàng, áo quần rách, tóc bù xù, mắt không tròng đen, thầm nghĩ: “Hắn bị sao thế?” Tịnh Thi nhìn, la to: “Cha, cha có sao không? Đừng làm con sợ!” Nhưng Trần Hùng như không nghe, nhìn nàng, cười lớn: “Yêu nữ, xem Kim Thương Phá Không của ta!” Một luồng lực tập trung ở mũi thương, lớn mạnh gấp đôi, lao nhanh như xé gió về phía nàng, thầm nghĩ: “Nguy hiểm!”
Hạo Nhiên, cách xa, bất lực: “Không!” Lâu Ra chết trân, thầm nghĩ: “Không kịp!” Tịnh Thi ý thức nguy hiểm, nhưng bị lực lượng vô hình cầm giữ, không né được, như cá trên thớt, nhắm mắt, lệ tuôn: “Không thể tin cha giết con! Người cha con kính yêu!” “Ầm… ầm!” Tiếng nổ vang, mặt đất nơi nàng đứng bị đào thành hố sâu vài mét, bụi đá mù mịt, thầm nghĩ: “Xong rồi!”
Hạo Nhiên đau đớn: “Không! Tịnh Thi, cháu của ông!” Ông phi thân đến hố, thầm nghĩ: “Thảm quá!” Trần Hùng nghe tiếng hét, như tỉnh giấc, mắt có tròng đen, tay cầm thương run rẩy, thầm nghĩ: “Ta làm gì thế?” Giọng Tịnh Thi vang: “Ông ơi, cháu không sao!” Nàng đứng cách hố 30 mét, bên cạnh Huỳnh Thắng, bị thương xước nhẹ, thầm nghĩ: “Hắn cứu ta!” Hạo Nhiên thở phào, nhìn Trần Hùng, đầy cảnh giác, thầm nghĩ: “Hắn tỉnh rồi!”
Lâu Ra phi thân đến: “Mọi người không sao là tốt! Có lẽ Trần Hùng tẩu hỏa nhập ma khi luyện võ!” Hạo Nhiên định kiểm tra, thì Trần Hùng thu thương, phi thân đến, cúi đầu: “Cho cha xin lỗi, không kiềm chế khi luyện công, suýt hại con!” Hạo Nhiên tức giận: “Trần Hùng, cha khuyên con đừng luyện võ công đó, sao không nghe? Chỉ chút nữa, con hại Tịnh Thi! Nếu không nhờ tiểu hữu Mai Khang cứu kịp, con hối hận cả đời!” Trần Hùng cảm tạ: “Cảm ơn tiểu huynh đệ đã cứu Tịnh Thi! Ta nợ ngươi món nợ ân tình! Nếu cần giúp, chỉ cần không trái đạo lý, ta tận tình!” Hắn mỉm cười: “Đây là việc con nên làm! Tịnh Thi nhỏ hơn con, lão bá đừng xưng hô thế, con ngại! Ta bá, nhưng khiêm tốn thôi!”
Tịnh Thi ngưỡng mộ: “Mai Huynh, muội rất khâm phục! Huynh xứng đáng là đệ tử Hạch Tâm! Mọi người nói huynh giỏi dùng châm, thân thủ cực nhanh!” Hắn nghe, muốn nở mũi, thầm nghĩ: “Ta bá, được khen sướng!” Trần Hùng nói: “Mai Khang, con xem giúp lão bá không? Mọi khi luyện công bình thường, sao hôm nay lại thế?” Hắn đáp: “Việc này không tiện nói! Nếu lão bá thứ lỗi, con mới dám!” Trần Hùng gật: “Con cứ nói thẳng, ta không trách!”
Hắn nói: “Con xin nói thẳng! Hôm qua, lão bá và lão nương có ân ái không?” Mọi người suýt phun máu, Trần Hùng đỏ mặt, lí nhí: “Việc này liên quan gì đến luyện công?” Hắn tiếp: “Sao không? Lão bá luyện Kim Thương Phá Không, thuộc chí Dương, tích lũy Dương khí nhiều! Nếu chỉ một lần ân ái thì không sao, nhưng chắc lão bá ân…” Trần Hùng chen ngang: “Đủ rồi, ta hiểu nguyên nhân! Cảm ơn con!” Hắn vội cáo từ, chuồn nhanh, thầm nghĩ: “Nguy, không chạy, nhục nữa!”
Tịnh Thi nghi ngờ: “Mai Huynh, nói rõ hơn được không?” Hạo Nhiên và Lâu Ra chột dạ, Hạo Nhiên nói: “Không có gì, cháu kiểm tra đan dược với ông đi!” Tịnh Thi bất mãn, tuân lệnh, lầm bầm: “Hỏi mẹ con cũng được!” Lâu Ra nghĩ: “Trần Hùng thảm rồi! Ta bá, nhưng không dám hỏi thêm!” Hạo Nhiên khen: “Mai Khang, con có thiên phú Thánh Y, chuẩn đoán chính xác! Lát nữa, ta nhờ con giúp một việc!” Hắn đáp: “Nếu Hạo Thái Thượng trưởng lão cần, cứ nói, con sẽ giúp! Ta bá, sẵn sàng thôi!”
Hạo Nhiên nghĩ: “Lão phu đâu ngu, việc này khó nói, không thể mất mặt như Trần Hùng!” Ông cười, không nói, thầm nghĩ: “Cẩn thận mới được!” Lâu Ra, như cáo già, đánh hơi, xin cáo từ, thầm nghĩ: “Có gì đó, ta chuồn trước!” Chỉ còn hai người, Hạo Nhiên bố trí kết giới, thầm nghĩ: “Phải kín đáo!” Hắn nghĩ: “Làm gì quan trọng thế? Đừng nói có bệnh thâm niên khó nói…”
Hạo Nhiên nhẹ nhàng: “Từ khi biết con chữa bách bệnh, ta muốn gặp riêng, hôm nay có cơ hội, nhờ con chuẩn đoán!” Hắn ái ngại, Hạo Nhiên tiếp: “Chẳng giấu con, vài năm nay, ta cảm giác bất lực, càng lúc càng trầm trọng! Ta đi khám, không biết nguyên nhân! Cảm giác này khiến vợ ta ghen bóng ghen gió, làm ta trầm cảm! Mỗi lần nhắc, ta ức chế, muốn trốn thật xa!” Ông thở dài, chán chường, thầm nghĩ: “Nhục quá!” Hắn nghĩ: “Á đù! Tuổi già mà còn sung thế? Sao giống đại thúc ta? Đàn ông ở đây, không nghĩ theo lẽ thường! Ta bá, nhưng hơi sốc!” Hắn nói: “Hạo Thái Thượng trưởng lão, con xin mạo phạm!”