Vô Địch Thần May

Chương 107:  Vụ Nổ Và Sự Hiểu Lầm



Thời gian trôi nhanh, hai tuần lặng lẽ qua tại Trúc Nha Trang, không khí thoảng mùi Linh Khí, một căn phòng nhỏ xảy ra dị biến. “Ầm… ầm!” Tiếng nổ vang, rung chuyển khu vực bán kính 10 mét, nghiền nát căn phòng của Huỳnh Thắng, áo trắng thêu hoa văn bạc, dáng thanh niên giản dị. Vụ nổ khiến vài căn phòng gần đó sụp đổ, các đệ tử hốt hoảng, rút vũ khí, cảnh giới, tiến đến khu vực, thầm nghĩ: “Chuyện gì thế này?” May mắn không có thương vong, nhưng từ đống đổ nát, tiếng quát chói tai vang lên: “Kẻ nào dám phá phòng Hải Hổ này? Đang lúc quan trọng mà phá phòng ta!” Các đệ tử giật mình, nhìn kỹ, khi bụi lắng, cảnh tượng không thể tin nổi: Hải Hổ, dáng cao lớn, không mảnh vải che thân, bên cạnh một nam đệ tử khác cũng vậy, thầm nghĩ: “Moá, chuyện gì đây?” Các nữ đệ tử đỏ mặt, quát: “Biến thái, đồ biến dị!” Mọi người cứng đờ, thầm nghĩ: “Hai nam tử, không mảnh vải, trong một phòng!” Một nam đệ tử da ngâm đen cười: “Hải Hổ, giờ ta hiểu sao nữ đệ tử, cả tiểu thư cành vàng lá ngọc, không làm ngươi động lòng! Gu của ngươi mặn thật!” Hải Hổ mắt đỏ, tức điên, muốn đấm kẻ đó, nhưng bị nam đệ tử bên cạnh kéo lại, thầm nghĩ: “Nhục quá!” Hắn ngồi xuống, gầm lên, tức giận, thầm nghĩ: “Ta bị hiểu lầm rồi!” Các đệ tử khác bịt miệng, nhịn cười, thầm nghĩ: “Cảnh này, hài thật!” Đột nhiên, giọng nói vang lên: “Các đệ tử lui xa khu vực này, có thể còn vụ nổ khác!” Lâu Ra, tóc trắng như cước, dáng hiền từ, xuất hiện, vì tình cờ đi công việc gần đây, nghe vụ nổ, phi thân đến xem, thầm nghĩ: “Chuyện gì thế?” Các đệ tử cúi chào, rời xa, thầm nghĩ: “Lâu Thái trưởng lão đến, an toàn rồi!” Lâu Ra nói: “Hai đứa, cầm khăn che thân đi!” Hải Hổ và nam đệ tử nhanh chóng lấy khăn, che thân, thầm nghĩ: “May quá!” Đột nhiên, mặt đất rung, một bóng người từ đống đổ nát nhảy vút lên cao. Lâu Ra thủ thế, nhìn kỹ, là Huỳnh Thắng, áo quần rách te tua như Cái Bang, nhưng tốt hơn Hải Hổ, thầm nghĩ: “Hắn đây mà!” Hắn đáp xuống, nói: “Kính chào Lâu Thái trưởng lão! Thật lòng xin lỗi, luyện võ có sai lầm nhỏ, ảnh hưởng mọi người! Không ai bị thương thì tốt!” Hải Hổ tức giận: “Tốt? Tốt em gái ngươi! Sai lầm nhỏ? Ta thế này còn đau hơn thiến, ngươi có biết không? Ta sẽ cho ngươi giống ta để hả giận!” Hải Hổ quấn khăn, phi thân đến, tung quyền nhanh như gió. Lâu Ra định ngăn, nhưng Huỳnh Thắng biến mất, xuất hiện sau lưng Hải Hổ, thầm nghĩ: “Ta bá, nhanh thật!” Các nữ đệ tử lại hét: “Biến thái, đồ mất dạy!” Một quyền của Hải Hổ rơi vào khoảng không, hắn cảm giác mát lạnh, quay lưng, tìm đồ che, thầm nghĩ: “Lại lộ, nhục quá!” Lâu Ra ho khan: “Các đệ tử không phận sự, về hết! Hải Hổ, đừng nóng, không phải Mai Khang cố ý! Mai Khang, theo ta, ta có việc nói! Việc ở đây, sẽ có người thu xếp!” Hắn gật, thay trang phục mới, đi theo Lâu Ra, nghĩ: “Ta không nghĩ Bát Quái Ngũ Biến kinh khủng thế! Thi triển một phần năm công lực, căn phòng không chịu nổi, ép thành mảnh vụn! Ta bá, nhưng nguy hiểm!” Họ đến tòa nhà cao chót vót ở Nam Nha Trang, trang trí phù điêu, tranh phong thủy, thầm nghĩ: “Hợp phong thủy thật!” Một nam đệ tử chờ sẵn, mời vào. Đến ngã ba, chuẩn bị rẽ phải, vô số cánh hoa từ góc khuất lao ra, tốc độ như tên bắn. “Ám khí! Mọi người cẩn…” Lâu Ra quát chưa hết, vài cánh hoa ghim vào người, thảm nhất là nam đệ tử dẫn đường, đầy hoa như nhím, thầm nghĩ: “Thảm rồi!” Sự việc diễn ra nhanh, không phòng bị, ngay cả Lâu Ra, Chân Thánh ba sao trung kỳ, cũng trúng chiêu, thầm nghĩ: “Ai dám tấn công?” Gỡ hoa, ông quát: “Người nào? Mau ra, nếu không đừng trách lão phu nặng tay!” Một dáng người thon gọn bước ra—Tịnh Thi, xinh đẹp không thua Như Yên, nhưng hiếu động, thầm nghĩ: “Mỹ nhân, nhưng nghịch quá!” Nam đệ tử kinh hô: “Tiểu thư, sao lại ở đây?” Lâu Ra nhận ra: “Tịnh Thi, sao con phóng ám khí vào mọi người?” Nàng khép nép: “Con xin lỗi! Thật ra, con muốn thử Mai Huynh, xem có tài gì mà được làm đệ tử Hạch Tâm!” Lâu Ra nhớ ra, nhìn quanh, thấy Huỳnh Thắng đã đứng sau Tịnh Thi, thầm nghĩ: “Tốc độ quá nhanh! Ta bá, nhưng không thấy!” Tịnh Thi kinh hãi: “Ngươi… sao lại xuất hiện mà muội không thấy?” Lâu Ra hiểu, nói: “Con bé này hiếu động, vừa rồi là hiểu lầm! Con có sao không?” Hắn đáp: “Dạ, con không sao! Nhưng nếu nàng tái phạm, con không bỏ qua! Ta bá, không đùa đâu!” Lâu Ra gật: “Đi gặp Hạo Thái Thượng trưởng lão thôi! Tịnh Thi, con về đi, ta và Mai Khang có việc, không nói tiếp được!” Nàng mỉm cười: “Nếu Lâu Thái trưởng lão nói vậy, con xin làm người dẫn đường!” Lâu Ra gật, liếc Huỳnh Thắng, thở dài, thầm nghĩ: “Con bé này, nghịch thật!” Tịnh Thi thay nam đệ tử, dẫn đường. Trước cánh cửa gỗ họa tiết đẹp, nàng gọi: “Ông ơi, Lâu Thái trưởng lão đến thăm!” Cửa mở, Hạo Nhiên, dáng trung niên, ngạc nhiên: “Lâu Đệ dẫn Mai Khang đến có việc gì?” Lâu Ra đáp: “Trên đường, đệ gặp Mai Khang, rủ đi cùng, nghĩ không ảnh hưởng!” Hạo Nhiên cười: “Đương nhiên không! Vô đây uống trà! Tịnh Thi, cháu làm việc hồi sáng ông dặn!” Nàng hiểu ý, cáo từ, lườm Huỳnh Thắng một cái sâu, khiến hắn nổi da trâu, thầm nghĩ: “Nguy hiểm! Nàng định hấp diêm ta sao?” Hạo Nhiên cười: “Tiểu hữu đúng là Thánh Y, lão phu khâm phục! Tuổi trẻ mà giỏi dùng châm, thông minh, lập đại công cho tông môn! Nếu Tịnh Thi có người bạn như tiểu hữu, là phước của nó!” Hắn chửi thầm: “Con lạy ba! Quen nàng, có ngày nàng hốt đời trai của con sao?” Hắn mỉm cười, không nói, thầm nghĩ: “Nàng vừa đặt bẫy, Lâu Ra ăn vài cây hoa! Nếu quen mà nàng giận, chắc nàng lấy ‘trứng’ con chơi banh đũa! Ta bá, nhưng sợ thật!”

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com