Vô Địch Thần May

Chương 106:  Chữa Trị Kim Liên Và Tàng Trân Các



Trong phòng tại Thánh Địa Trúc Nha Trang, không gian thoảng mùi Linh Khí tinh thuần, Huỳnh Thắng, áo trắng thêu hoa văn bạc, dáng thanh niên giản dị, nhìn Kim Liên nằm thoi thóp trên giường, lòng chua xót: “Mới ngày nào nàng còn vui cười với ta, giờ ra nông nỗi này! Ta bá, nhưng không chịu nổi!” Hắn nhớ lại, Kim Liên luôn quý trọng hắn, không kỳ thị, còn tôn trọng, xem hắn như em trai, điều này khiến nàng cảm động, thầm nghĩ: “Kim Tỷ, ta phải cứu tỷ!” Kim Liên trúng Huyết Hải Thủy độc, nếu không gặp Huỳnh Thắng với năng lực dùng châm như thần, nàng chắc chắn đã chết, thầm nghĩ: “May mắn độc này cùng hệ Thủy, liên quan hệ Băng của nàng, không phát huy hết sức!” Hắn tiến đến, vận nội công, mười cây châm lóe sáng, phóng cực nhanh, ghim chính xác các huyệt đạo, thầm nghĩ: “Ta bá, phải cứu nàng!” Hơn hai ngày trôi qua, cánh cửa phòng từ từ mở, Châu Bò, dáng trung niên, bước vào, đến gần Kim Liên, xem xét. Huỳnh Thắng thi lễ, nói: “Kim Thái Thượng trưởng lão cần tịnh dưỡng vài ngày là tỉnh lại!” Châu Bò gật, tán thưởng: “Con rất giỏi! Nàng có lẽ dưỡng thương vài tuần là khỏe!” Hắn mỉm cười: “Cảm ơn Châu Thái Thượng trưởng lão quá khen! Ta bá, nhưng chỉ làm đúng trách nhiệm!” Châu Bò nhìn hắn: “Thánh Trúc đã tìm được, nhưng để hắn trốn thoát! Hắn ra điều kiện, chỉ nơi cất giấu Thánh Trúc để được thả, Chưởng môn đã đồng ý…” Ông thở dài, buồn bực, thầm nghĩ: “Đáng tiếc!” Huỳnh Thắng ngồi im, lắng nghe, thầm nghĩ: “Ta bá, nhưng Đức Mã trốn thoát, phiền thật!” Châu Bò tiếp: “Công lao con rất lớn! Ta hỏi ý kiến Chưởng môn, quyết định thưởng con một bí kíp võ công bất kỳ trong Tàng Trân Các, tự chọn! Với tài năng, Chưởng môn phong con làm đệ tử Hạch Tâm từ hôm nay! Con có ý kiến không?” Hắn đáp: “Con cảm ơn Chưởng môn và các trưởng lão đã ban thưởng lớn! Con có một thỉnh cầu nhỏ, xin được chấp thuận: Con có thể nhìn Thánh Trúc báu vật trấn phái một lần không?” Theo nội quy tông môn, chỉ Chưởng môn và cao tầng được diện kiến Thánh Trúc trong sự kiện đặc biệt, đệ tử không được phép, dù là Hạch Tâm, thầm nghĩ: “Ta bá, nhưng lớn gan thật!” Châu Bò tức giận, nhưng điềm nhiên: “Điều này ta sẽ hỏi ý kiến Chưởng môn! Hiện tại, con về phòng, ta sẽ an bài nơi đây!” Hắn vâng lời, liếc Kim Liên, rời đi, thầm nghĩ: “Kim Tỷ, tỷ phải khỏe lại!” Ra khỏi Thánh Địa, vài đệ tử bàn tán. Một nam đệ tử áo xanh: “Bất ngờ thật, tông môn có đệ tử được thăng Hạch Tâm! Anh em biết ai không?” Đệ tử áo xám đáp: “Cả tông môn đều biết! Mai Khang, đệ tử ruột của Kiến Đại trưởng lão!” Một nữ đệ tử cất tiếng: “Kia có phải Mai Huynh không? Tuấn mỹ, phong thái cao sang, nhưng giản dị, khiêm tốn!” Mọi người nhìn Huỳnh Thắng, cảm xúc lẫn lộn: ganh tị, khen ngợi, thầm nghĩ: “Hắn nổi bật thật!” Nữ đệ tử ái mộ, mơ làm bạn gái hắn dù chỉ một lần, thầm nghĩ: “Đệ tử Hạch Tâm, hiếm có!” Để thành Hạch Tâm, cần tài năng vượt trội, thực lực mạnh, và bối phận, thầm nghĩ: “Bối phận hắn mạnh thật!” Cả tông môn biết hắn thân thiết với Kim Liên, được nàng xem trọng, có đại thúc Triệu Kiến, và Lâu Thái trưởng lão coi trọng, đủ để hắn ngồi vững ghế Hạch Tâm, thầm nghĩ: “Nhưng công lao và Y thuật mới là chính!” Hắn đi về Tàng Trân Các, nghĩ: “Nhiệm vụ tiêu diệt Lâm Hồi Xuân chưa biết khi nào hoàn thành! Chỉ nhờ Kim Tỷ trợ giúp, nhưng sợ gây nguy hiểm cho nàng, ta chưa nắm tình hình! Ta bá, phải tìm bí kíp tăng sức mạnh!” Đến Tàng Trân Các, đệ tử chấp pháp chào thân thiện, mời vào, thầm nghĩ: “Đông người hôm nay! Ta bá, tranh thủ lên tầng 5!” Hắn lướt nhanh đến tầng 5, phạm vi nhỏ, nhìn lướt, Linh Hồn như nhảy ra, thầm nghĩ: “Năm bí kíp cấp Thánh, sáu vũ khí cấp Thánh, từ hai sao trở lên! Cấp cao nhất là Trấn Nhíp Kiếm, cấp Thánh bốn sao, cặp song kiếm ngắn, hào quang đỏ rực! Thích thật, nếu không bị hạn chế, ta đã chọn! Đem cược, thắng là đời lên hương!” Hắn nuốt nước miếng, tịnh tâm: “Không lấy được, cầm thử chắc không sao! Ta bá, thử xem!” Cầm song kiếm, hắn thốt: “Moá, nặng thật! Trấn Nhíp Kiếm, không thông tin thêm! [Vô Thiên Nhãn] càng ngày càng yếu! Xem giá trị thế nào?” Nhìn quy định: “Trấn Nhíp Kiếm vô giá, chỉ đổi khi trấn hưng tông!” Hắn nghĩ: “Không duyên, trả lại thôi!” Đặt xuống, liếc năm bí kíp, tim đập nhanh, thầm nghĩ: “Bát Quái Ngũ Biến! Ta bá, phải thử!” Mở bí kíp, thông tin in vào trí nhớ: “Bát Quái Ngũ Biến, cấp Thánh trung giai, yêu cầu Khắc Độ 7, đã luyện thành Tứ Biến, trọng lực gấp bảy lần, phạm vi 10m!” Hắn mừng: “Đạt hết điều kiện! Quyết định đổi cuốn này! Luyện chắc lâu, điều kiện hà khắc, có thể mất nửa tháng! Tranh thủ về luyện thôi! Ta bá, mạnh hơn nữa!” Hít sâu, hắn rời Tàng Trân Các, về phòng, đóng cửa “thả chó”, thầm nghĩ: “Bắt đầu luyện ngay!” Tại Chánh Điện, hai lão nhân nói chuyện, Châu Bò cất tiếng: “Theo ý đệ, không nên chấp thuận đề nghị của tiểu bối này! Dù hắn được các đại trưởng lão và Xuân Huynh xem trọng, tương lai lớn, ảnh hưởng mạnh đến Trúc Nha Trang! Hắn là thiên tài dùng châm chữa trị, nhưng tuổi đời còn nhỏ! Đợi trưởng thành, đệ sẽ tán thành!” Xuân Thu, Chưởng môn, nhắm mắt, đáp: “Ý đệ hợp lý! Nhưng ta nghĩ, để Mai Khang diện kiến Thánh Trúc một lần cũng không sao! Đệ và mọi người đã xác định hắn có tương lai sáng chói, đây là dịp lấy lòng! Đệ thu xếp, nhưng cẩn thận việc kia!” Châu Bò gật, thầm nghĩ: “Chưởng môn quyết rồi, ta làm thôi!”

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com