Trong Thánh Địa Trúc Nha Trang, không gian thoảng mùi Linh Khí tinh thuần, Huỳnh Thắng, áo trắng thêu hoa văn bạc, dáng thanh niên giản dị, nhìn Châu Bò và Hạo Nhiên, thầm đánh giá: “Cả hai tuổi không nhỏ, nhưng bề ngoài như trung niên! Châu Bò đạt Chân Thánh năm sao trung kỳ, Hạo Nhiên kém hơn, Chân Thánh năm sao sơ kỳ! Ta bá, nhưng khí thế thật mạnh!” Đức Mã, chân mày bạc phơ, đến gần Kim Liên, đang hôn mê sâu trên giường, lo lắng: “Chúng ta vô năng, dù xác nhận được tên độc, nhưng dùng nhiều cách cũng không giúp nàng tốt hơn! Tiểu hữu có biện pháp không?” Mọi người nhìn Huỳnh Thắng, chờ đợi, thầm nghĩ: “Hắn có làm được không?”
Hắn không vội trả lời, bước đến gần Kim Liên, vung tay, mười cây châm lóe sáng, cắm đúng mười huyệt đạo trọng yếu, vận nội công, thầm nghĩ: “Ta bá, phải chuẩn xác!” Những cây châm như giun kim, len lỏi qua huyệt đạo, tiến sâu vào thân thể nàng. Hắn vung tay, cách không rê từ ngực đến đan điền, thầm nghĩ: “Huyết Hải Thủy độc, phải trục xuất!” Vài hô hấp, khói đen từ thân thể nàng tuôn ra, ban đầu mỏng manh, sau dày đặc, không gian tràn ngập mùi tanh khó chịu.
Hai phút trôi qua, phòng im lặng, mọi người hồi hộp quan sát, thầm nghĩ: “Hắn làm được sao?” Đột nhiên, dị biến xảy ra, khói đen tán loạn tụ lại, nhập vào người Kim Liên với tốc độ cực nhanh, khiến mọi người không kịp phản ứng. Huỳnh Thắng phun ngụm máu đỏ tươi, ướt cả sàn, thầm nghĩ: “Moá, phản phệ! Ta bá, nhưng độc mạnh!” Đức Mã lao đến, truyền nội công giúp hắn khôi phục, Triệu Kiến và mọi người cũng vội chạy lại, lo lắng, thầm nghĩ: “Nguy rồi!”
Triệu Kiến hỏi: “Mai Khang, con ổn chứ?” Hắn xua tay, ý bảo không sao: “Độc thật mạnh, đã hòa vào máu Kim Thái Thượng trưởng lão! May là nàng hệ Băng, liên quan chặt với hệ Thủy, Huyết Hải Thủy là độc hệ Thủy, không phát huy hết sức! Nhưng nàng trọng thương, độc phát chậm, vẫn nguy hiểm! Con tu vi thấp, không đủ trục xuất! Con xin lỗi!” Hắn phun thêm vài ngụm máu, do độc phản phệ, thầm nghĩ: “Ta bá, nhưng hơi yếu!”
Châu Bò lên tiếng: “Mọi người về đi, ta đích thân ở lại cùng tiểu hữu tìm cách giúp nàng!” Mọi người kinh ngạc, nhưng biết tính ông, đành nghe theo, thầm nghĩ: “Châu Bò quyết đoán thật!” Đức Mã nói trước khi rời: “Châu Huynh, nếu cần giúp, thông báo cho đệ!” Châu Bò gật, đến gần Huỳnh Thắng, vận công điểm huyệt, khiến hắn không cử động, rồi tiếp tục điểm các huyệt khác, thầm nghĩ: “Ta bá, phải giúp hắn!”
Gần 30 giây, Huỳnh Thắng phun ngụm máu đen nhỏ, bên trong có vật thể như hạt đậu xanh hình cầu, thầm nghĩ: “Được rồi!” Châu Bò vung tay, quả cầu kết giới bao trọn hai người, nói: “Tiểu hữu, giờ có thể nói tại sao con kêu ta làm những điều vừa rồi?” Hắn, mặt hồng hào hơn, ngự vật thể lên, quan sát, mỉm cười: “Cao minh thật! Nếu con không phát hiện, chắc đã ngồi bàn thờ ngắm gà khỏa thân!” Châu Bò quan sát, sắc mặt biến đổi: “Gian tế! Hắn ẩn thật sâu, ngay cả Xuân Chưởng môn cũng không phát hiện! Sao con biết mà vạch trần hắn?”
Hắn đến gần Kim Liên, nhìn nàng: “Huyết Hải Thủy rất nguy hiểm, nhưng với người hệ Băng, tác dụng không đến bốn thành! Vậy sao Kim Thái: “Tỷ lệ tác dụng lại bất thường thế này? Chỉ có thể là có người bơm thêm độc thật nhiều! Dù không đến bốn thành, với số lượng lớn, vẫn nguy hiểm!” Châu Bò gật, tán thành, hỏi: “Sao con biết chính hắn bơm thêm độc?” Hắn lười giải thích: “Trực giác nói cho con biết! Ta bá, thế thôi!”
Thật ra, khi vào phòng, hắn chú ý Đức Mã, vì trên tay còn vương chất độc mỏng manh, người thường không phát hiện, nhưng nhờ huyệt khứu giác đã mở, hắn nhận ra, thầm nghĩ: “Ta bá, nhạy bén thật!” Hắn giả vờ bị phản phệ, Đức Mã nhân cơ hội ra tay hạ độc, nhưng bị vạch trần, thầm nghĩ: “Kế hoạch thành công!”
Châu Bò nói: “Hiện tại, không nên bắt hắn, vì liên quan đến Thánh Trúc! Phải bày kế, vừa bắt hắn, vừa lấy lại Thánh Trúc! Chưởng môn biết có nội gián cấp cao, nhưng không có bằng chứng, việc này nhạy cảm!” Hắn gật: “Đệ tử không tham gia, nhưng góp ý, nên kết thúc trong hai ngày, nếu không, sẽ phức tạp!” Châu Bò đáp: “Được, ta sẽ tiến hành nhanh! Chữa trị cho Kim Liên, ta giao cho con! Ta tin con làm được! Yên tâm, ta sẽ phái người canh gác cẩn thận! Sau việc này, công lao con lớn, Chưởng môn sẽ trọng thưởng!” Hắn tuân lệnh, thầm nghĩ: “Ta bá, phải cứu Kim Tỷ!” Châu Bò gật, rời đi, để lại hắn và Kim Liên trong phòng, thầm nghĩ: “Phải cứu nàng, nhanh thôi!”