Vô Địch Thần May

Chương 104:  Trở Về Trúc Nha Trang



Tại Sương Các, đại tông môn Chu Tước, sau trận luận bàn, Tưởng Kỳ rời đi, các đệ tử Chu Tước cũng dần tản ra, để lại nhóm Nguyên Quân và Bao Công. Bao Công, lông mày rậm, thân hình mũm mĩm, lên tiếng: “Chúc mừng Nguyên Huynh có đệ tử tuyệt vời! Giờ ta mới biết Trúc Nha Trang giỏi chiến đấu nhóm! Khâm phục!” Nguyên Quân, áo xanh, dáng cao, mỉm cười: “Cảm ơn Bao Huynh đã khen! Không biết tiền cược Bao Huynh tính thế nào?” Nghe nhắc tiền cược, mặt Bao Công đen lại, ho khan vài tiếng: “Ta thua, sẽ trả sòng phẳng! Nhưng hiện tại không đủ 1000 Linh Thạch thượng phẩm, ta đưa trước một nửa, còn lại trả dần trong hai tháng! Đây, 500 Linh Thạch thượng phẩm, Nguyên Huynh cầm lấy!” Nguyên Quân nhận túi, không kiểm tra, cảm ơn, thầm nghĩ: “Ta bá, thắng lớn!” Bao Công cáo từ, trong lòng đau như cắt, thầm nghĩ: “500 Linh Thạch, tiếc quá!” Nguyên Quân cầm túi Linh Thạch, vui vẻ nhìn nhóm Huỳnh Thắng: “Tiền bạc là phù du! Hôm nay các con chiến đấu tốt, công lớn thuộc về ba đứa! Các con đem vinh dự cho tông môn, ta thưởng mỗi đứa 100 Linh Thạch thượng phẩm!” Nhạn Cơ, Bảo Nguyên, Vân My nhìn nhau, cảm thấy áy náy, thầm nghĩ: “Công lớn không phải chúng ta!” Nhạn Cơ tiến lên, thẳng thắn: “Công lớn nhất thuộc về Mai sư đệ, vì đã chỉ điểm yếu đối thủ! Con nghĩ Mai sư đệ cũng nên được thưởng!” Nguyên Quân ngạc nhiên, nhìn Huỳnh Thắng, trầm ngâm: “Thì ra thế! Ta sẽ thưởng Mai Khang 200 Linh Thạch thượng phẩm!” Ông phát Linh Thạch, nhưng mặt biến sắc: “Tông môn có chuyện, các con mau thu dọn, chúng ta về ngay!” Ông nhận tin qua Lục Phù liên lạc, tương tự điện thoại Trái Đất, thầm nghĩ: “Tin xấu, phải về gấp!” Mọi người nhanh chóng thu xếp, trừ Huỳnh Thắng, thầm nghĩ: “Ta đến gặp Lâm Hồi Xuân, chưa kịp, giờ tông môn có chuyện! Ta bá, đành về!” Hắn cùng mọi người lên phi thú, quay về Trúc Nha Trang. Trên đường, phi thú lao nhanh như tên bắn, Nguyên Quân nói: “Báu vật trấn phái bị cướp! Đệ tử thương vong nhiều, cụ thể ta chưa rõ! Còn một điều quan trọng…” Ông thở dài, nhìn Huỳnh Thắng, khiến hắn chột dạ: “Nguyên Thái trưởng lão, xin nói thẳng, con không sao!” Nhạn Cơ, Bảo Nguyên, Vân My hồi hộp, thầm nghĩ: “Báu vật trấn phái bị cướp, nghiêm trọng quá!” Nguyên Quân nói: “Kim Thái Thượng trưởng lão bị trọng thương khi ngăn hai đại cao thủ…” Mọi người lo lắng, thầm nghĩ: “Thái Thượng trưởng lão bị thương, không nghiêm trọng bằng báu vật, nhưng vẫn ảnh hưởng lớn!” Nguyên Quân trấn an: “Việc này sẽ điều tra, báu vật sẽ tìm lại! Kim Thái Thượng trưởng lão đã được danh y chữa trị, có lẽ sẽ ổn!” Huỳnh Thắng biết không đơn giản, thầm nghĩ: “Báu vật trấn phái canh gác nghiêm ngặt, có kết giới chắc chắn! Phải có nội gián, cấp bậc cực cao! Ta bá, nhưng chuyện này phức tạp!” Không khí im lặng, phi thú lao về phía chân trời. Thời gian nặng nề trôi qua, Trúc Nha Trang hiện ra, không khí căng thẳng, cảnh giới cao, đường vắng, chỉ vài tốp đệ tử chấp pháp tuần tra, thầm nghĩ: “Tông môn bất an!” Phi thú đáp xuống, Nguyên Quân căn dặn: “Các con về phòng ngay! Mai Khang theo ta!” Nhạn Cơ, Bảo Nguyên, Vân My vâng lời, cáo từ, thầm nghĩ: “Phải nghỉ ngơi!” Chỉ còn Huỳnh Thắng và Nguyên Quân, ông nói: “Châu Thái Thượng trưởng lão dặn cho con đến gặp!” Hắn gật, theo sau, thầm nghĩ: “Châu Bò? Ta bá, phải xem chuyện gì!” Trước tòa nhà khổng lồ, cánh cửa to gấp bốn con voi, tấm bảng khắc “Thánh Địa”, tám đệ tử chấp pháp canh gác, một người chặn lại, ôm quyền: “Nguyên Thái trưởng lão đến Thánh Địa có việc gì?” Nguyên Quân đáp: “Châu Thái Thượng trưởng lão mời ta và Mai Khang gặp mặt!” Đệ tử mời vào, trở lại vị trí, thầm nghĩ: “Thái Thượng trưởng lão triệu kiến, không tầm thường!” Cánh cửa mở, luồng gió mát chứa Linh Khí ào ạt bay ra, Huỳnh Thắng nghĩ: “Linh Khí ở Thánh Địa thật dồi dào! Ta bá, thích hợp luyện công!” Cả hai bước vào, cửa khép lại, Nguyên Quân nhanh chóng đi, hắn nối bước, quan sát: “Tráng lệ! Vật liệu trân quý, không thua Chu Tước nhiều!” Qua vài trạm gác, họ dừng trước cánh cửa ngọc trắng—một khối Linh Thạch thượng phẩm được mài dũa, điêu khắc tinh xảo, thầm nghĩ: “Thợ đá tay nghề cao! Ta bá, nhưng trân quý thật!” Nguyên Quân áp lệnh bài, cửa mở, năm người xuất hiện, Huỳnh Thắng nhận ra hai người: Triệu Kiến, dáng đạo cốt, râu bạc dài, và Kim Liên, nằm thoi thóp trên giường, sinh mệnh yếu ớt, thầm nghĩ: “Kim Tỷ, sao ra nông nỗi này!” Hắn nhíu mày, âm trầm: “Huyết Hải Thủy độc!” Triệu Kiến không ngạc nhiên, biết hắn giỏi nhận biết kỳ độc, nhưng ba người còn lại kinh ngạc, thầm nghĩ: “Không khám mà nhận ra, tài thật!” Một lão nhân, chân mày bạc phơ—Đức Mã, Đức Thái Thượng trưởng lão, bước đến: “Tiểu hữu này là Mai Khang?” Nguyên Quân đáp: “Là hắn, thưa Đức Thái Thượng trưởng lão!” Huỳnh Thắng khom người hành lễ, thầm nghĩ: “Ta bá, phải giữ lễ!” Đức Mã vuốt râu, tán thưởng: “Kỳ tài, quả là kỳ tài! Không cần khám mà nói trúng!” Triệu Kiến nói: “Đức Thái Thượng trưởng lão quá khen, khiến hắn tự mãn! Con giới thiệu mọi người!” Ông dẫn hắn đến hai người còn lại: “Đây là Châu Thái Thượng trưởng lão—Châu Bò, và Hạo Thái Thượng trưởng lão—Hạo Nhiên!” Cả hai gật đầu, hài lòng, thầm nghĩ: “Tiểu tử này, tiềm năng thật!”

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com