Vô Địch Thần May

Chương 103:  Luận Bàn Tại Sương Các



Tại Thanh Các, đại tông môn Chu Tước, không gian thoảng mùi hương gỗ, Bao Công, lông mày rậm, thân hình mũm mĩm, và Nguyên Quân, áo xanh, dáng cao, chỉ tay vào khế ước cược, Bao Công mỉm cười: “Chúng ta nhanh đến Sương Các thôi! Để mọi người chờ lâu thì bất lịch sự!” Nguyên Quân miễn cưỡng gật, thầm nghĩ: “Hắn muốn nhanh lấy tiền cược! 1000 Linh Thạch thượng phẩm, nếu mất, đau hơn cả đau thận! Ta bá, nhưng lo rồi!” Hắn đi theo, ánh mắt đầy bất an. Sương Các hiện ra, không khí trầm nặng, áp lực vô hình đè lên Nhạn Cơ, Bảo Nguyên, và Vân My, thầm nghĩ: “Nơi này, đáng sợ thật!” Sương Các, một trong ba khu vực của Chu Tước, xây như đấu trường La Mã, dùng cho các trận đấu lớn, luận bàn, thậm chí “Sinh Tử Chiến”—nơi giải quyết thù hận không thể hòa giải, dành cho đệ tử, trưởng lão, hay cao tầng. Hình thức này không chỉ có ở Chu Tước, mà các đại tông môn khác cũng có, dù tên gọi khác, mục đích vẫn là tử chiến, thầm nghĩ: “Quy tắc tàn khốc!” Huỳnh Thắng, áo trắng thêu hoa văn bạc, dáng thanh niên giản dị, nheo mắt đánh giá: “Thật to! Sương Các y như đấu trường La Mã!” Hắn cảm nhận oán khí vật vờ xung quanh, thầm nghĩ: “Oán khí hình thành từ linh hồn người chết, không cam lòng, không siêu thoát! Nơi đây, người chết không dưới 2000! Ta bá, nhưng lạnh sống lưng!” Nhờ [Vô Thiên Nhãn], hắn thấy được những thứ người thường không thấy, chỉ những ai đạt cảnh giới cực cao hoặc có năng lực đặc biệt mới làm được, thầm nghĩ: “Đây là năng lực đặc biệt của ta!” Bao Công cắt ngang suy nghĩ: “Nguyên Huynh, đến đây, ta giới thiệu mọi người!” Ông dẫn nhóm đến đám đông năm người, ngồi trên hàng ghế đặc biệt cho nhân vật quan trọng. Bao Công chào: “Tưởng Huynh, lâu không gặp! Đây là Nguyên Huynh, Thái trưởng lão Trúc Nha Trang, cùng bốn đệ tử đến luận bàn Kiếm Kinh!” Tưởng Kỳ, lão nhân áo xám, tóc bạc trắng, da hồng hào, mắt sâu thẳm như động không đáy, nhìn nhóm Huỳnh Thắng, đánh giá, gật đầu chào, thầm nghĩ: “Nhóm này, không đơn giản!” Nguyên Quân đáp lễ, ánh mắt kính trọng. Bao Công giới thiệu: “Tưởng Huynh, mệnh danh Kiếm Thẳng, vì mỗi lần rút kiếm đều thắng, bất bại! Kiếm Thẳng nghĩa là hiên ngang, không khuất phục kẻ thù! Đây là bốn đệ tử của Tưởng Huynh!” Bốn nam đệ tử, khí chất ưu tú, khí thế sắc bén, một chiếc lá bay qua cũng bị chém vụn, đứng dậy chào, tự giới thiệu phụ danh: Nhất Kiếm, Nhị Kiếm, Tam Kiếm, Tứ Kiếm, thầm nghĩ: “Khí thế mạnh thật!” Nhạn Cơ tiến lên, giới thiệu nhóm mình, giọng tự tin. Huỳnh Thắng im lặng, chấp tay sau lưng, đánh giá: “Tu vi Nhất Kiếm cao nhất, Chân Thánh hai sao đỉnh phong, còn lại Chân Thánh hai sao trung kỳ! Không kinh ngạc, nhưng nhịp thở của họ đều, ăn ý, chắc luyện công pháp chung, bày trận chiến đấu!” Nhờ luyện [Thiên Y Vô Hạn], hắn nhạy cảm với khí tức, nhận ra mối tương thông nhất thanh nhị sở, thầm nghĩ: “Nguyên Quân chưa chắc phát hiện, nếu không để ý! Ta bá, nhạy bén thật!” Mọi người giới thiệu xong, Bao Công hỏi: “Tưởng Huynh, nên phân chia luận bàn thế nào?” Nhạn Cơ, Bảo Nguyên, Vân My tim đập nhanh, áp lực vô hình đè nặng, thầm nghĩ: “Hồi hộp quá!” Tưởng Kỳ đề nghị: “Để không mất thời gian, luận bàn theo nhóm! Bên ta sẽ cho ba đệ tử đấu với bốn đệ tử Trúc Nha Trang, nhóm nào còn người đứng cuối cùng thì thắng!” Đệ tử Trúc Nha Trang nhíu mày, khó chịu, định lên tiếng, nhưng Nguyên Quân nói: “Tưởng Đại trưởng lão hào sảng! Nếu Người có lòng, Nguyên Quân ta có bụng nhận đề nghị này!” Mọi người ngạc nhiên, đệ tử Chu Tước cười mỉa, thầm nghĩ: “Ngốc thật!” Nguyên Quân nhận đề nghị vì Huỳnh Thắng truyền âm: “Tưởng Đại trưởng lão đề xuất ba chọi bốn, quá thiên vị! Nếu hai chọi bốn, Chu Tước vẫn ở kèo trên, vì họ luyện kiếm trận! Kiếm trận hình thành, sức mạnh không phải 1+1=2!” Nguyên Quân để ý, phát hiện điều Huỳnh Thắng nói, thầm nghĩ: “Tiểu tử này, tinh mắt! Ta bá, nhưng không thấy!” Không khí im lặng, Bao Công cười: “Nguyên Huynh cũng hào sảng! Nguyên tắc luận bàn đã thống nhất, hai bên lên võ đài chuẩn bị!” Hắn sung sướng, biết đệ tử Trúc Nha Trang sẽ thua, vì đã nắm năng lực qua các trận trước, chỉ không biết Huỳnh Thắng, nhưng xem hắn là đệ tử giúp việc, không quan tâm, thầm nghĩ: “1000 Linh Thạch thượng phẩm, dễ thắng!” Mẫn Nhan, đệ tử ruột Bao Công, thở dài: “Tứ huynh đệ Nhất Kiếm, danh tiếng ai cũng biết! Một chọi một còn có niềm tin, nhưng đấu đồng đội, 1% chiến thắng cũng không có!” Nguyên Quân nhìn hai nhóm lên võ đài, lòng nặng trĩu, thầm nghĩ: “Hy vọng họ làm được!” Nhạn Cơ nhìn Bảo Nguyên, Vân My: “Chúng ta phân ra một chọi một, đánh phủ đầu, nhanh kết thúc, viện trợ người khác!” Nàng không ngó Huỳnh Thắng, thầm nghĩ: “Tên dâm tặc, không đáng để ý!” Bên Chu Tước, Nhất Kiếm, Nhị Kiếm, Tam Kiếm, ba người mạnh nhất, bước lên. Nhất Kiếm truyền âm kế hoạch, nhưng nhíu mày, vì Tưởng Kỳ nhắc: “Tên tiểu tử đó không được xem thường! Ta chưa thấy hắn xuất chiêu, nhưng linh tính, hắn không đơn giản! Đấu hết sức, không khinh thường! Đây là lệnh!” Hai nhóm giàn trận, chuẩn bị xuất chiêu, Huỳnh Thắng đứng sau nhóm Nhạn Cơ, không có dấu hiệu chiến đấu, thầm nghĩ: “Ta bá, làm quân sư trước!” Hắn truyền âm: “Nhất Kiếm, điểm yếu vai trái, xuất chiêu thì công kích chỗ đó! Nhị Kiếm, gót chân phải! Tam Kiếm, mông phải!” Nhạn Cơ, Bảo Nguyên, Vân My kinh ngạc, dù nghi ngờ, vẫn triệt để nghe theo, thầm nghĩ: “Hắn biết thật sao? Ta bá, nhưng thử xem!” Trận đấu diễn ra, Tưởng Kỳ đăm chiêu: “Đệ tử Trúc Nha Trang tu vi, kiếm ý thấp hơn, nhưng lại nắm thượng phong! Kỳ quái thật!” Nguyên Quân hồi hộp: “Sao Mai Khang không hỗ trợ, đứng im như tượng? Hắn bị thần kinh sao? Ta bá, nhưng lo quá!” Bao Công xiết tay, cảm giác bất an, thầm nghĩ: “Sao lại thế này?” Hai bên giao đấu hơn mười phút, mồ hôi rịn áo, nhóm Trúc Nha Trang chiếm thượng phong, nhưng phải dùng toàn lực. Tưởng Kỳ thắc mắc: “Sao không bày kiếm trận? Nhất Kiếm không nghe ta dặn?” Nhất Kiếm muốn bày kiếm trận, nhưng mỗi lần chuẩn bị, Nhạn Cơ tấn công điểm yếu, buộc hắn thủ, Nhị Kiếm và Tam Kiếm cũng bị khống chế gắt gao, thầm nghĩ: “Đối phương biết điểm yếu, không bày trận được!” Huỳnh Thắng không ra tay, muốn nhóm Nhạn Cơ tích lũy kinh nghiệm, thầm nghĩ: “Ta bá, làm quân sư là đủ! Nếu đấu một mình, với Bát Quái Dị Biến, tốc độ ta kinh khủng, hoặc Bát Quái Tứ Biến, tăng trọng lực gấp năm, cũng thắng!” Bảo Nguyên, mắt đỏ, quệt máu mép, quát: “Mai Khang, ngươi đợi đến bao giờ mới ra chiêu? Ta sắp chịu hết nổi!” Nhạn Cơ, Vân My không nói, nhưng ánh mắt lạnh lùng liếc hắn, khiến hắn lạnh “trứng cút”, thầm nghĩ: “Ta bá, nhưng lạnh sống lưng!” Mọi người giật mình, chú ý Huỳnh Thắng, giờ mới thấy hắn đứng trên võ đài, như tượng từ đầu trận, thầm nghĩ: “Hắn làm gì thế?” Bao Công bất an, quát: “Sao không bày kiếm trận? Chờ đến bao giờ? Chờ ta đi WC mới xuất chiêu à?” Nhất Kiếm tức tối, không bày trận được vì bị khống chế, thầm nghĩ: “Đối phương điên cuồng đánh vào điểm yếu!” Tưởng Kỳ lắc đầu, thở dài: “Cục diện đã rõ, không cần đấu nữa! Trúc Nha Trang thắng!” Bao Công định phản bác, nhưng bị Tưởng Kỳ liếc, im lặng, thầm nghĩ: “Thua rồi, 1000 Linh Thạch thượng phẩm!” Trận đấu kéo dài hơn mười phút, nhóm Nhất Kiếm không cam lòng, muốn tiếp tục, nhưng Tưởng Kỳ nhảy lên, tách hai nhóm, nói với Nguyên Quân: “Đệ tử Trúc Nha Trang danh bất hư truyền! Chiến thắng xứng đáng! Nguyên Huynh ở lại vui vẻ, ta có việc, xin cáo từ!” Hai nhóm chào nhau theo nghi thức, rời võ đài, thầm nghĩ: “Ta bá, thắng rồi!” Phi thú đáp xuống sân rộng lớn, không khí thoảng mùi hương lạ, mười đệ tử Chu Tước, áo đỏ thêu họa tiết chim phượng, nghênh đón theo nghi thức. Một nam đệ tử, khuôn mặt ưa nhìn, tiến đến hành lễ, giọng lịch sự: “Kính chào Nguyên Quân Thái trưởng lão, mời mọi người đến phòng tiếp khách!” Cả năm người đi theo, Huỳnh Thắng vừa đi vừa đánh giá: “Cơ sở vật chất Chu Tước tốt hơn Trúc Nha Trang một bậc! Tài nguyên phong phú, đệ tử đoàn kết, không như Trúc Nha Trang, thích tự lập! Ta bá, nhưng phải cẩn thận!” Trong phòng tiếp khách, bàn trà đã sẵn, không gian thoảng mùi trà thơm, Bao Công, Đại trưởng lão Chu Tước, lông mày rậm, thân hình mũm mĩm, thấy nhóm, đứng dậy chào Nguyên Quân: “Nguyên Huynh, lâu không gặp, phong độ hơn xưa!” Nguyên Quân cười đáp lễ: “Bao Huynh quá khen, Huynh cũng phong thái hơn trước!” Qua vài câu xã giao, Bao Công nhìn bốn đệ tử, hỏi: “Đây là các thiên tài dùng kiếm của Trúc Nha Trang?” Nguyên Quân mỉm cười, giới thiệu từng người. Nghe xong, Bao Công nhìn Huỳnh Thắng, ngạc nhiên: “Thì ra chỉ có ba người là thiên tài, còn tên này là đệ tử giúp việc!” Trò chuyện thêm, ông gọi đệ tử đưa cả năm về phòng nghỉ, hẹn sáng mai gặp lại. Nguyên Quân căn dặn: “Ở đất khách, không gây phiền phức, phải khiêm tốn!” Lời này chủ yếu dành cho Huỳnh Thắng, ba đệ tử kia ông không lo, thầm nghĩ: “Tiểu tử này, hay gây chuyện! Ta bá, nhưng phải đề phòng!” Nhiều đệ tử nam Chu Tước nhìn Nhạn Cơ và Vân My, ánh mắt ngưỡng mộ, thầm nghĩ: “Hai mỹ nhân thật!” Dù không khí náo nhiệt, Huỳnh Thắng đột nhiên cảm giác lạ dâng lên, ánh mắt nhíu lại, quét qua đám đông, dừng trên một nam đệ tử dáng phổ thông, ngồi một mình trong góc khuất. Người này cũng phát giác, nhìn về Huỳnh Thắng, nháy mắt mỉm cười, rồi rời đi, thầm nghĩ: “Khí tức cổ quái! Ta bá, phải cẩn thận!” Hắn thản nhiên, nhận phòng nghỉ, chào mọi người, bước vào, tạo kết giới ngăn cách, giọng trầm: “Ngươi nhận xét gì về người thanh niên kia?” Tèo, giọng trong đầu, đáp: “Khí tức cổ quái, Tèo không đánh giá được! Nhưng trực giác, hắn không tầm thường!” Hắn gật: “[Vô Thiên Nhãn] cũng không nhìn ra! Nhưng ta biết một điều, đó là Thần!” Tèo giật mình: “Đại lục này sao có Thần? Thần không thể đến đây! Nếu là Thần, tu vi chủ nhân quá nhỏ bé, Tèo cũng không nhìn ra chân tướng vì đang trọng thương, bị hạ cấp!” Hắn lo lắng, cảm giác nguy hiểm, thầm nghĩ: “Ta bá, nhưng bất an!” Tèo trấn an: “Dù là gì, không quá lo! Chúng ta cảnh giác là được!” Hắn gạt suy nghĩ, tiếp tục luyện [Thiên Y Vô Hạn] tầng hai, thầm nghĩ: “Ta bá, phải mạnh hơn!” Ba ngày trôi qua, giọng Nguyên Quân vang lên: “Mai Khang, con làm gì mà suốt trong phòng, không ra cùng mọi người?” Cửa mở, hắn bước ra, mỉm cười chào hỏi, thầm nghĩ: “Ta bá, luyện xong rồi!” Nguyên Quân nhìn hắn: “Hôm nay, con cùng mọi người tham gia luận bàn Kiếm Đạo, thêm kinh nghiệm! Ba ngày qua, các sư huynh tỷ của con thu hoạch rất nhiều!” Hắn nhìn Nhạn Cơ, Vân My, Bảo Nguyên, nhưng cả ba mắc cỡ, nhìn chỗ khác, thầm nghĩ: “Kỳ lạ, sao họ ngại thế?” Hắn nghe hai nam đệ tử Chu Tước gần đó nói chuyện. Đệ tử áo trắng: “Ba ngày qua, ta xem luận bàn giữa Trúc Nha Trang và tông môn mình. Thực lực hạng trung, ngay cả Mẫn sư huynh, đệ tử ruột của Bao Đại trưởng lão, còn thắng liên tiếp ba người! Bao Đại trưởng lão thất vọng!” Đệ tử áo xanh gật: “Đúng vậy! Họ không chỉ thua Mẫn sư huynh, mà thua cả Đương Kiên, một đệ tử nội môn vô danh! Thật nhục!” Hắn hiểu, cả ba mất mặt, nên Nguyên Quân kêu hắn tham gia luận bàn, thầm nghĩ: “Ta bá, phải giúp!” Nguyên Quân định nói, thì giọng Bao Công vang lên: “Nguyên Huynh, hôm nay có qua Sương Các giao lưu không? Thôi, đừng đi, Thanh Các còn không ai thắng nổi, qua đó thêm nhục!” Đại tông môn Chu Tước chia ba khu vực: Sương Các mạnh nhất, Thanh Các thứ hai—nơi họ đang đứng, do Bao Công quản lý, và Trùng Các yếu nhất. Mọi người, trừ Huỳnh Thắng, nghe mà giận tím mặt, nhưng không phản bác, thầm nghĩ: “Hắn nói đúng, nhục thật!” Hắn thản nhiên, ánh mắt bình tĩnh. Nguyên Quân nhìn Bao Công: “Mục đích chúng ta là để đệ tử học hỏi! Thắng thua bình thường! Hôm nay, Trúc Nha Trang sẽ có bốn người tham gia luận bàn!” Bao Công kinh ngạc: “Một người nữa là ai? Chẳng lẽ Nguyên Huynh cũng tham gia? Đừng nói đệ tử thua nhiều quá, Huynh xúc động nhé!” Nguyên Quân giận, định phản ứng, thì Huỳnh Thắng tiến lên: “Là đệ tử tham gia!” Bao Công suýt cười tuột mỡ bụng: “Ta nghe lầm sao? Trúc Nha Trang hết người, để tên giúp việc tham gia luận bàn?” Nguyên Quân tức giận: “Bao Huynh dám cược lớn không? Ta e Huynh không dám chơi!” Bao Công bị khích, khí thế bừng lên: “Bao Công này không chơi thì thôi, đã chơi thì cho thật cong! Ta chơi!” Hắn nghĩ: “Bao Đại trưởng lão, bá đạo thật! Ta bá, nhưng hơi lo!” Hắn đề xuất: “Cược 1000 Linh Thạch thượng phẩm đi! Con thấy rất ổn!” Nguyên Quân giật mình, thầm mắng: “Ổn em gái ngươi! 1000 Linh Thạch thượng phẩm, ta chết!” Bao Công cũng giật thót, nhưng mỉm cười: “Ta đồng ý, tiền cược các ngươi nói đấy!” Nguyên Quân mồ hôi ướt mặt, phải lau, thầm khóc: “Tiểu tử này ra giá cược, không phải ta! Lần này phải cày thay trâu trả nợ! Hic…” Hắn lo lắng, ánh mắt đầy bất an, thầm nghĩ: “Ta bá, nhưng lần này chơi lớn, nguy rồi!” Huỳnh Thắng thản nhiên, thầm nghĩ: “Ta bá, 1000 Linh Thạch thượng phẩm, không khó! Phải giúp Trúc Nha Trang lấy lại danh dự!”

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com