Vô Địch Thần May

Chương 101:  Sự Cố Trên Sa Mạc Lãng Quên



Trên lưng chừng ngọn núi cao chót vót, mây trắng lượn lờ, không khí trong lành thoảng mùi cỏ cây, Bảo Nguyên và Vân My nghe Nguyên Quân nói, liếc nhìn Huỳnh Thắng, áo trắng thêu hoa văn bạc, dáng thanh niên giản dị, rồi im lặng, thầm nghĩ: “Tên này là ai mà được đi cùng?” Nhạn Cơ, áo hồng nhạt, dáng kiều diễm, khó chịu, thầm nghĩ: “Hắn khi dễ ta hai lần! Nhìn trộm ta luyện công, còn thiết kế bẫy làm ta bị thương! Cục tức này nuốt không trôi!” Nàng nhìn Huỳnh Thắng, ánh mắt sắc lạnh, đầy bất mãn. Vân My, dáng thon, mặt thanh tú, thấy Nhạn Cơ tức giận, bước đến gần Nguyên Quân, chất vấn: “Thưa Nguyên Thái trưởng lão, Khang Đệ là người thế nào mà thay được Tuyết muội? Tuyết muội là thiên tài, luyện thành Bát Quái Nhị Biến!” Nguyên Quân, áo xanh, dáng cao, ánh mắt nhìn xa xăm, giọng trầm: “Việc này dừng ở đây! Tuyết Linh ở lại không ảnh hưởng chuyến đi. Công việc luyện võ của con hai tháng qua thế nào?” Ông chuyển đề tài, Vân My không hài lòng, nhưng đáp: “Con bị phong bế tầng một quá lâu, nếu không có Người, con không lên được tầng hai!” Nguyên Quân gật: “Lời Nguyền Thiên Kiếm rất bá đạo! Nếu con đạt tầng năm, có thể xưng bá một phương!” Vân My vững tin, nói: “Lời Nguyền Thiên Kiếm là bí kíp gia truyền dòng họ con! Con sẽ luyện tập chăm chỉ, không phụ kỳ vọng gia tộc và Người!” Hai người nói chuyện gần ba mươi phút, Nguyên Quân nhìn bầu trời, giọng dứt khoát: “Chúng ta đi tiếp thôi!” Phi thú lông trắng vỗ cánh, lao lên bầu trời như tên bắn, mây trắng lượn lờ phía sau. Huỳnh Thắng, ngồi phía sau phi thú, thầm nghĩ: “Con phi thú này bay trâu thật! Nếu ta có một con, hay biết mấy!” Nếu biết giá trị phi thú, hắn sẽ không dám nghĩ thế—dù bán thân hai mươi năm, hắn cũng không mua nổi, thầm nghĩ: “Ta bá, nhưng nghèo!” Một ngày trôi qua, phi thú bay qua Sa Mạc Lãng Quên, rộng vô tận, cát vàng trải dài, không khí khô nóng. Nguyên Quân căn dặn: “Tất cả cảnh giác, phong bế thính giác! Qua khỏi sa mạc này mới khai mở!” Mọi người đã chuẩn bị trước, chỉ Huỳnh Thắng không biết gì về nơi này, thầm nghĩ: “Sa mạc gì mà nguy hiểm thế?” Nguyên Quân vừa dứt lời, thấy mắt Huỳnh Thắng nhuộm đỏ, quát to: “Không xong, mọi người lui nhanh!” Ba người nghe lệnh, lùi nhanh như cắt, tránh xa hắn. Nhưng Huỳnh Thắng nhanh hơn gấp mấy lần, lao đến Bảo Nguyên, người gần nhất, bắt lấy, xé rách bộ y phục, để lộ “trái dưa chuột chỉ hướng sáu giờ”. Hắn định rút châm tiếp, nhưng ngã xuống lưng phi thú, bất tỉnh, thầm nghĩ: “Ta bá, nhưng chuyện gì thế này?” Nguyên Quân thở phào, sau khi điểm huyệt Huỳnh Thắng, nói: “Tên tiểu tử này, Linh Hồn quá yếu, chưa gì đã bị đánh mất…” Chưa dứt lời, Nhạn Cơ và Vân My la lên: “Biến thái, mặc đồ lại đi!” Hai nàng đỏ mặt, quay đi, thầm nghĩ: “Nhục quá!” Nguyên Quân liếc Bảo Nguyên, thấy “trái dưa chuột”, phi thân đến, phát hiện hắn bị mười cây châm điểm huyệt, vội vận công đẩy châm, truyền Linh Lực đánh thức. Bảo Nguyên chớp mắt, chuẩn bị tỉnh, thì phi thú tăng tốc, lao vút lên cao, thầm nghĩ: “Không ổn!” Nguyên Quân mất thăng bằng, té xuống, đè lên Bảo Nguyên, môi chạm môi, cả hai nằm trên phi thú! Bảo Nguyên tỉnh hoàn toàn, thấy Nguyên Quân “hôn” mình, dùng hết sức đẩy ra, thầm kinh: “Moá, bị cướp nụ hôn đầu!” Hắn cảm nhận cơ thể mát lạnh, nhìn xuống, mặt tái như đít nhái, một tay che “trái dưa chuột”, tay kia lấy y phục thay thế, thầm nghĩ: “Nhục quá!” Sự việc diễn ra nhanh, chỉ vài hô hấp, may mà hai nàng nhắm mắt, quay đi, không thấy cảnh tượng. Nguyên Quân phi thân ổn định phi thú, vài giây sau, mọi việc êm, không ai nói gì, không khí im lặng, chỉ nghe tiếng gió. Huỳnh Thắng vẫn bất tỉnh, thầm nghĩ: “Ta bá, nhưng chuyện gì vừa xảy ra?” Sự việc không như Nguyên Quân đánh giá—Linh Hồn hắn không yếu, mà quá mạnh! Mười phút trước, khi phi thú bay vào Sa Mạc Lãng Quên, hắn đã nghe âm thanh kỳ lạ từ sâu trong sa mạc, như tiếng mẹ ru ngủ, không đề phòng, nên bị trúng chiêu. Linh Hồn hắn chiến đấu quyết liệt, cầm cự mười phút, nhưng không qua được, dẫn đến sự cố đáng tiếc, thầm nghĩ: “Nếu đệ tử khác, chịu nổi hai phút không? Ta bá, nhưng không ngờ!” Nguyên Quân nhìn Huỳnh Thắng bất tỉnh, thầm nghĩ: “Tên này bú sữa gì mà tốc độ nhanh vãi cả Linh Hồn! Hắn chưa làm gì, đã phóng mười cây châm! Thương Bảo Nguyên, nhưng thà thế, còn hơn là ta!” Ông rùng mình, không dám nghĩ tiếp. Bảo Nguyên, ánh mắt hình viên đạn, mắng thầm: “Thằng khứa này làm ta mất nhân cách vừa phục hồi! Lột sạch đồ, bị Nguyên Quân cướp nụ hôn đầu! Hic…” Hắn ức nghẹn, thề: “Thù này không đáp, thà tự thiến… à nhầm, thà cạo đầu đi tu!” Hai tiếng sau, Huỳnh Thắng chớp mắt, tỉnh lại, ngồi thờ ơ, suy tư, thầm nghĩ: “Dù mất trí lúc đó, ta vẫn nhớ rõ! Ta bá, nhưng không biết mở lời thế nào!” Hắn chọn im lặng. Nguyên Quân lên tiếng: “Lỗi này không trách Mai Khang, do ta sơ ý không căn dặn sớm… Thôi, xem như không có chuyện gì!” Bảo Nguyên nghe, thầm nghĩ: “Nếu đổi lại là ngươi, còn xem là không có gì không?” Hai nàng mặt đỏ, không biết nghĩ gì. Bảo Nguyên nhìn Huỳnh Thắng, ức nghẹn, thầm rủa: “Không thù, không oán, sao chơi ta đau thế!” Huỳnh Thắng nhớ lúc bị tấn công Linh Hồn, thầm kinh: “Tiếng động như mẹ ru ngủ, không chuẩn bị, dễ trúng chiêu! Ta bá, nhưng nguy hiểm thật!”

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com