Viên Mãn Rồi

Chương 6



Sau chuyện xảy ra đêm qua, nàng đoán chắc bà ta nhất định sẽ tìm cớ gây khó dễ cho mình.

Quả nhiên, khi nàng vừa bước vào thỉnh an, bà ta đã ra vẻ một bà mẹ chồng nghiêm khắc, trách mắng nàng tối qua không kính trọng trưởng bối, đã mạo phạm đến bà, rồi bắt nàng ra từ đường quỳ phạt.

Nàng chỉ biết cười khổ trong lòng.

Từ nhỏ đến lớn, nàng được phụ mẫu nuôi chiều chuộng hết mực, nâng niu trong lòng bàn tay, dù có nghịch ngợm đến đâu cũng chưa từng bị phạt quỳ ở từ đường, cùng lắm cũng chỉ bị nhắc nhở vài câu cho qua chuyện.

Thấy nàng không có ý định làm theo, mẹ chồng càng thêm phần tức tối.

“Ngươi dám bất kính với trưởng bối, quả đúng là đồ không có giáo dưỡng!”.

Nàng chỉ nhàn nhạt đáp lại:

“Giáo dưỡng, là thứ chỉ nên thể hiện trước những người cũng có giáo dưỡng.

Mẫu thân hành xử bất công như vậy, con tự nhiên không thể nào cam tâm tình nguyện được.”

Mặt bà ta đỏ bừng lên vì tức giận:

“Ngươi… ngươi đừng có tưởng mình là con gái của Ngụy Quốc Công mà dám hỗn hào như thế! Ta nói cho ngươi biết, ta đã sớm biết tỏng ngươi vốn không phải con ruột của bọn họ!”.

Sắc mặt nàng chợt trầm xuống.

08

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bà ta ngỡ rằng đã nắm được thóp của nàng, nên càng thêm đắc ý.

“Ngươi chẳng qua cũng chỉ là con nuôi của họ mà thôi, dựa vào gia thế của họ mà dám kiêu căng ở đây ư? Ta nói cho ngươi hay, con nuôi dù sao cũng không thể nào so bì được với con ruột!”.

Nghe đến đây, ánh mắt nàng đã hoàn toàn lạnh lẽo.

Thân thế của nàng vốn không phải là bí mật gì to tát, nhưng những người thân thích quyến thuộc của phụ mẫu nuôi đều rất mực yêu thương nàng, chưa từng vì nàng không phải con ruột mà đối xử bạc bẽo hay coi nhẹ.

Ngay cả khi họ không biết nàng chính là công chúa ruột của Hoàng thượng, thì nàng cũng chưa bao giờ phải chịu thiếu thốn tình thương.

Nàng vốn không có ác ý gì với những người xuất thân nghèo khó, nhưng một người thô lỗ, miệng lưỡi cay độc như mẹ chồng đây, nàng quyết không thể nào thật lòng kính trọng nổi.

Bà ta cứ ngỡ có thể dễ dàng chèn ép, đè đầu cưỡi cổ nàng, cho rằng thân phận nàng chẳng có gì cao quý.

Nhưng bà ta nào đâu hay biết, nàng vốn là công chúa cành vàng lá ngọc, lẽ nào lại để tâm đến những lời lẽ khiêu khích, hạ thấp của bà ta?

Nếu như tối qua nàng chỉ thấy những trò hề của bà ta thật đáng cười, thì đến hôm nay, nàng đã thực sự nổi giận.

Nàng lạnh lùng liếc nhìn bà ta một cái, rồi dẫn theo Lan Hoa rời khỏi phòng.

Mặc kệ bà ta ở phía sau tức đến mức gào thét chói tai:

“Đồ con nha đầu không có giáo dưỡng kia! Dù được phủ Ngụy Quốc Công nhận nuôi thì đã sao chứ? Ngươi vốn dĩ không xứng với con trai của ta!”.

Nàng chỉ âm thầm ghi nhớ món nợ này vào trong lòng, thầm nghĩ, rồi sẽ có ngày nàng tính sổ sòng phẳng.

Dù sao thì, ngày tháng sau này vẫn còn dài.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com