“Nếu ngươi thực sự muốn làm thiếp, ta cũng chẳng thể ngăn cản. Nhưng không biết muội muội đây có hay, thiếp thất vào cửa thì phải làm những gì không?”.
“Phải dâng trà kính chính thê, còn phải mỗi ngày đều đến trước mặt chính thê thỉnh an.”
“À phải rồi, ở kinh thành này, thiếp thất cũng chỉ là một loại hàng hóa có thể mua bán trao đổi. Nói trắng ra, nếu làm thiếp, ngươi cũng chỉ là một món đồ trong phủ này mà thôi. Như thế, ngươi vẫn tình nguyện sao?”.
Sắc mặt Đường Uyển tức thì tái nhợt đi, còn Vũ Văn Minh lại một lần nữa che chắn ả ta ở phía sau.
“Thẩm Trường Lạc, nàng đừng có mà ức h.i.ế.p người quá đáng! Nhà họ Vũ Văn ta nay đã không còn như xưa, không phải là nơi để phủ Ngụy Quốc Công các người có thể tùy tiện chèn ép!”.
“Ta còn nhớ lời hứa của mình, nguyện ý để nàng làm chính thê, đã là rất nể mặt nàng rồi đó!”.
Nàng thực sự kinh ngạc đến mức cả người cũng muốn bật cười thành tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mười mấy năm sống trên đời, nàng chưa từng gặp qua kẻ nào trơ trẽn đến nhường này.
Nàng đây nào phải đi lấy chồng, rõ ràng là đang bước chân vào một cái hố lửa!
Nếu như phụ mẫu nuôi, thậm chí là phụ hoàng và mẫu hậu mà biết được nàng bị đối xử như thế này ngay trong đêm tân hôn, e rằng họ sẽ đích thân kéo quân từ trong cung đến đây, nghiền nát nhà họ Vũ Văn thành tro bụi mất.
07
Đêm tân hôn, nàng một mình ngon giấc trên chiếc giường cưới ấm áp.
Không có ai tranh chăn với nàng, thật thoải mái vô cùng.
Ngày hôm sau, theo đúng quy củ, nàng phải sửa soạn trang phục, đến thỉnh an mẹ chồng.