Vũ Văn Minh dẫn theo cô biểu muội yêu quý của gã, Đường Uyển, hùng hổ đến chất vấn nàng.
Khi ấy, nàng đang thảnh thơi ngồi trong phòng riêng, cùng các nha hoàn chơi bài giải khuây, thì Vũ Văn Minh với vẻ mặt đằng đằng sát khí xông thẳng vào.
“Thẩm Trường Lạc, nàng đã làm gì mẫu thân ta? Bà ấy bị nàng chọc tức đến đau tức n.g.ự.c suốt mấy canh giờ rồi!”.
Đường Uyển đứng nép bên cạnh, ra vẻ đáng thương, dịu dàng nói thêm vào:
“Tỷ tỷ, sao tỷ có thể đối xử với mẫu thân như vậy được? Dẫu sao bà ấy cũng là thân mẫu của biểu ca, chúng ta phận làm con cháu phải hết mực kính trọng bà mới phải đạo.”
Vũ Văn Minh nhìn ả ta đầy vẻ hài lòng, sau đó lại quay sang tiếp tục chì chiết nàng.
“Nàng đã gả vào nhà này, thì nên có dáng vẻ của một người thê tử! Học hỏi Uyển Nhi nhiều hơn đi, nàng ấy dịu dàng, đoan trang hơn nàng gấp bội phần!”.
“Ngươi đến đây để hỏi tội ta, đã điều tra ngọn ngành sự việc rõ ràng chưa?”.
“Là thân mẫu của một viên quan chính ngũ phẩm nhỏ bé, chưa từng được triều đình phong cáo mệnh, mà lại dám tùy tiện bàn tán chuyện riêng tư của phủ Ngụy Quốc Công. Chẳng lẽ ta không nên ngăn cản bà ấy hay sao?”.
“Còn ngươi, đường đường là gia chủ một nhà, lại chẳng hề phân biệt đúng sai phải trái, lập tức đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu ta. Quả đúng là một kẻ vô trách nhiệm.
Ngươi đã cưới ta về làm vợ, thì cũng nên có dáng vẻ của một người phu quân.
Học hỏi người khác nhiều vào, có những người biết gánh vác trách nhiệm hơn ngươi rất nhiều.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng trả lại nguyên văn những lời gã vừa nói, rồi lại lạnh lùng bổ sung thêm một câu:
“Vũ Văn Minh, ngu hiếu là một thứ bệnh, cần phải chữa trị.”
09
Vũ Văn Minh suýt nữa thì bị những lời của nàng chọc cho tức đến ngất xỉu, phải nhờ Đường Uyển vội vàng đỡ lấy.
“Tỷ tỷ, sao tỷ có thể nói phu quân như vậy được? Phu quân chính là trời, chúng ta phận làm nữ nhi phải hết mực thuận theo chàng mới đúng đạo.”
Nàng bật cười thành tiếng, như thể vừa nghe được một câu chuyện tiếu lâm vô cùng nực cười:
“Phu quân là trời ư? Thật là một trò cười. Ta, Thẩm Trường Lạc, từ trước đến nay chưa bao giờ là kẻ phải dựa dẫm vào phu quân.
Bầu trời của ta, vĩnh viễn chỉ có một mình bản thân ta mà thôi.”
Chính bởi vì mang trong mình suy nghĩ ấy, nàng mới có thể hoàn toàn phớt lờ mọi lời răn dạy đầy tính áp bức của Vũ Văn Minh, kẻ luôn tìm mọi cách để hạ thấp vị thế của nàng.
Thật nực cười thay, nàng đường đường là một công chúa tôn quý, cớ gì phải nghe theo lời một kẻ như ngươi mà làm một hiền thê lương mẫu?
Nếu không phải phụ hoàng và mẫu hậu lo lắng rằng việc nhận lại nàng sẽ khiến sức khỏe của nàng thêm suy yếu, thì tòa phủ đệ được ban cho nàng khi xuất giá vốn dĩ nên được gọi là phủ công chúa.
Đâu có đến lượt một kẻ như Vũ Văn Minh dám ở đây mở miệng nói năng hồ đồ, bừa bãi?
Mọi thứ trong tòa phủ này đều là của nàng, bọn họ ăn của nàng, mặc của nàng, vậy mà còn trơ tráo mặt dày đến mức này, thật khiến người ta không khỏi kinh ngạc.
Cả cái gia đình này đúng là hạng người vô liêm sỉ đến mức khó mà tưởng tượng nổi.