Viên Mãn Rồi

Chương 4



Nàng nhướng mày: “Ồ? Người của ngươi? Ý ngươi là, ngươi muốn nạp ả làm thiếp?”.

“Phải thì thế nào? Uyển Nhi vốn dĩ sẽ gả cho ta, nếu không phải cha mẹ nàng ép ta cưới nàng làm chính thê, thì hôm nay người bái đường thành thân với ta chính là Uyển Nhi!”.

Nàng suýt nữa thì bị những lời này chọc cho bật cười: “Lúc phụ thân ta chọn ngươi, chính miệng ngươi đã nói rằng bản thân không có hôn ước, cũng chẳng hề có thông phòng nha hoàn. Phụ thân ta thấy gia cảnh ngươi trong sạch, lại vừa đỗ tiến sĩ, mới chọn ngươi làm phu quân của ta. Sao giờ lại thành phụ thân ta ép ngươi cưới ta rồi?”.

Những lời của nàng khiến Vũ Văn Minh cứng họng, tức tối mà không thể phản bác, vừa định mở miệng cãi lại thì một giọng nói khác đã xen vào.

“Ồn ào cái gì ở đây? Ngươi là một tân nương mới về nhà chồng, lại dám chỉ tay năm ngón quản chuyện con trai ta đêm nay nghỉ ngơi ở đâu sao?”.

Nàng quay đầu lại, thấy mẹ của Vũ Văn Minh đang đứng đó, vẻ mặt đầy bất mãn nhìn mình.

“Ngươi không giữ nổi phu quân của mình, còn có mặt mũi mà đứng đây làm loạn à? Ngươi nhìn Uyển Nhi xem, vừa dịu dàng lại hiểu chuyện, ai mà không yêu mến cho được?

Hôm nay ta liền làm chủ, gả Uyển Nhi làm thiếp cho con trai ta!”.

Nàng đã sớm liệu được mẹ chồng tương lai của mình sẽ khó đối phó, nhưng không ngờ lại đến mức độ này.

Nàng, Thẩm Trường Lạc, từ nhỏ đến lớn quả thực chưa từng gặp qua người nào cay nghiệt đến thế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

05

“Ồ? Mẫu thân làm chủ ư? Vậy việc nàng ta làm thiếp không cần chính thê như con đây gật đầu đồng ý hay sao?”.

Sắc mặt mẹ chồng càng thêm vẻ khinh miệt: “Chuyện của con trai ta, đương nhiên ta có quyền quyết định!”.

Chưa kịp để nàng đáp lời, Đường Uyển đã từ trong phòng bước ra, yếu ớt tựa người vào khung cửa, ho khan vài tiếng ra vẻ bệnh tật.

“Tỷ tỷ, tỷ tỷ đừng tức giận… Là do Uyển Nhi, thân thể Uyển Nhi không tốt, lại không nơi nương tựa giữa kinh thành rộng lớn này. Chỉ cần được ở bên cạnh thẩm thẩm và biểu ca mãi mãi, Uyển Nhi nguyện ý làm thiếp, cầu xin tỷ tỷ thành toàn cho muội!”.

Nói xong, ả ta liền làm bộ muốn quỳ xuống, nhưng đã được Vũ Văn Minh vội vàng đỡ lấy bằng ánh mắt đầy xót xa.

Mẹ chồng thấy cháu gái mình như vậy, càng thêm tức giận, ánh mắt nhìn nàng lại càng thêm phần oán hận.

Nàng chẳng buồn để tâm, chỉ chậm rãi bước đến trước mặt Đường Uyển.

06

Vũ Văn Minh lập tức tỏ vẻ cảnh giác, che chắn Đường Uyển ở sau lưng mình.

Nàng cười nhạt một tiếng, rồi cất lời:


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com