Viên Mãn Rồi

Chương 3



Nàng ngạc nhiên nhìn gã.

Vị lang quân này lấy đâu ra sự tự tin đến vậy?

Nhìn gã không chút kiêng dè, dùng giọng điệu ngạo mạn ấy nói chuyện với mình, nàng vẫn giữ vẻ mặt bình thản, giật mạnh khăn voan xuống, đi thẳng đến trước bàn trang điểm, tự tay tháo bỏ những món trang sức nặng trĩu trên đầu.

Thấy nàng chẳng buồn để ý đến mình, Vũ Văn Minh càng thêm tức tối, lớn tiếng quát:

“Thẩm Trường Lạc, vi phu đang nói chuyện với nàng đó!”.

“Những món đồ cổ quý giá và trang sức kia, ta đều có thể cho người mang trả về phủ Ngụy Quốc Công.

Nhưng ta nhớ, tòa phủ đệ này hình như cũng nằm trong số của hồi môn của ta.

Nếu ngươi thấy phô trương quá, vậy thì ngươi có thể dọn ra ngoài mà ở.”

Lời nàng vừa dứt, Vũ Văn Minh đã bị chặn họng đến không nói nên lời, chỉ hậm hực trừng mắt nhìn nàng một cái rồi tức giận bỏ ra khỏi phòng.

Tỳ nữ thân cận Lan Hoa bước vào bẩm báo, gã đã đi sang tiểu viện bên cạnh.

Đêm tân hôn, phu quân lại sang tiểu viện khác nghỉ ngơi, đây chẳng phải là đang cố tình làm bẽ mặt chính thê như nàng hay sao?

Nàng vốn chẳng có chút tình cảm nào với Vũ Văn Minh, cũng chưa từng nghĩ sẽ cùng gã động phòng hoa chúc.

Chỉ là gã dám coi thường nàng, lại còn làm nhục nàng đến thế, nàng tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lúc này, nàng đã tháo hết trang sức nặng nề trên đầu, chỉ dùng một cây trâm vàng đơn giản búi gọn mái tóc.

“Đi, bắt tân lang về đây cho ta!”.

04

Biệt viện kia chính là nơi ở của cô biểu muội của Vũ Văn Minh, Đường Uyển.

Gã từng nói với nàng rằng Đường Uyển mới đến kinh thành, không nơi nương tựa, đành phải đến nhờ cậy bọn họ, vì vậy đã thu xếp cho ả ta ở tạm trong phủ.

Bằng trực giác của nữ nhân, ngay từ lần đầu gặp mặt Đường Uyển, nàng đã nhận ra giữa ả ta và Vũ Văn Minh có điều gì đó không bình thường.

Nay đêm tân hôn, gã lại chạy đến phòng của Đường Uyển ở tiểu viện, ý tứ đã quá rõ ràng.

Vừa đến trước cửa tiểu viện, Vũ Văn Minh đã bước ra chặn đường nàng, vẻ mặt đầy lo lắng như sợ nàng sẽ làm kinh động đến cô biểu muội yếu đuối của gã.

“Nàng đến đây làm gì?”.

Ngữ khí của gã rất khó chịu, cứ như thể nàng đang phá hỏng chuyện tốt của gã vậy.

“Ngươi nói xem? Đêm tân hôn, ngươi bỏ mặc tân nương một mình một phòng? Vũ Văn Minh, ngươi làm vậy là không coi phủ Ngụy Quốc Công ra gì phải không?”.

Sắc mặt Vũ Văn Minh thoáng xanh đi vài phần.

“Trong phủ này, vi phu mới là gia chủ. Hôm nay nàng khiến ta không vui, ta sang tiểu viện nghỉ ngơi thì đã sao? Dù gì thì sau này Uyển Nhi cũng sẽ là người của ta.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com