Rất nhanh, tin tức nhi tử của Hà Thái phó, Hà Quyết, cầu hôn công chúa Xương Ninh Thẩm Trường Lạc vừa mới hòa ly không lâu đã lan khắp kinh thành.
Hà Quyết hành động còn nhanh hơn, ngay ngày đó đã kéo phụ thân mình đi cầu hôn, lại trực tiếp vào cung trình bày với phụ hoàng và mẫu hậu rằng hắn muốn cưới ta.
Phụ hoàng và mẫu hậu một lần nữa gấp gáp triệu ta tiến cung. Sau khi nghe toàn bộ sự thật, họ cũng chỉ biết im lặng.
Ta ngơ ngác bước ra khỏi điện của phụ hoàng, liền bị Hà Quyết chặn lại ở góc tường.
Hắn cao hơn ta rất nhiều, chỉ cần nghiêng người một chút là có thể vây lấy ta trong vòng tay mình.
Nhưng hắn không làm thế, chỉ lùi lại nửa bước, vẫn giữ sự lễ độ và chừng mực như trước đây.
“Khi Tòng quân,hạ thần nghe tin công chúa điện hạ đã thành thân. Khi ấy hạ thần nghĩ mình nên từ bỏ những tình cảm dành cho điện hạ.”
Đôi mắt đen láy của hắn nhìn ta chăm chú, không hề dời đi.
“Nhưng khi trở lại kinh thành,hạ thần nghe nói điện hạ sống không hạnh phúc, muốn hòa ly. Lúc đó, thần nghĩ mình có lẽ vẫn còn cơ hội.”
“Không biết bây giờ nói ra liệu có muộn không, nhưng thần đã thích công chúa điện hạ, từ hai năm trước rồi.”
Rất nhanh sau đó, kinh thành lại lan truyền một tin mới.
Công chúa Xương Ninh Thẩm Trường Lạc sắp đính hôn với tướng quân Hà Quyết, nhi tử của Hà Thái phó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chỉ là, xem ra công chúa Xương Ninh vẫn chưa chịu gật đầu, còn Hà tướng quân thì đang tích cực theo đuổi rất sát sao.
18
Ngày nhà họ Vũ Văn bị lưu đày ra biên cương, ta cố ý mặc bộ lễ phục công chúa lộng lẫy nhất để đến gặp bọn họ.
Đường Uyển đã mất đứa con, đang ầm ĩ đòi về quê cũ, vừa nhìn thấy ta liền quỳ xuống xin lỗi:
“Dân nữ đã không còn bất cứ quan hệ gì với nhà họ Vũ Văn, cầu xin công chúa điện hạ khai ân!”
Sắc mặt của Vũ Văn Minh lúc xanh lúc trắng, hành động của Đường Uyển chẳng khác nào tát thẳng vào mặt hắn.
Hắn và mẹ hắn đều mặc y phục vải thô, có vẻ đã chịu không ít khổ cực. Mẹ hắn cũng quỳ xuống, khóc lóc van xin ta.
Hắn cũng quỳ theo, cố gắng đưa tay kéo lấy váy ta, nhưng ta nhanh chóng tránh đi.
“Phu… Công chúa điện hạ, cầu xin người khai ân, có thể xin Hoàng thượng thu hồi thánh chỉ không… Dân đen thật sự biết sai rồi.”
Ta liếc qua bọn họ, lạnh lùng lên tiếng:
“Từ đây trở đi, chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại. Ta không phải người nhân từ, tất nhiên mong rằng trên đường đi, các ngươi gặp phải bão cát ngập trời, gian nan trắc trở, như vậy ta mới hả giận.”
Nói xong, ta không thèm liếc nhìn sắc mặt tái nhợt của ba người họ, xoay người rời đi.