Khi ta kể lại trước triều đình việc nhà họ Vũ Văn đã đối xử với ta thế nào sau khi thành thân, phụ hoàng lập tức nổi trận lôi đình.
“Trường Lạc là trưởng công chúa duy nhất của trẫm, là duy nhất! Vì muốn bảo vệ con bé, trẫm thậm chí đã đau lòng mà đưa nó ra khỏi cung để nuôi dưỡng.
Nữ nhi của trẫm được nuôi dạy thành người xinh đẹp, hiểu biết, thông tuệ như vậy, không phải để các ngươi đem ra khinh nhờn, bạc đãi!”
Vũ Văn Minh, Đường Uyển, và bà mẹ chồng vốn ngày thường kiêu căng, giờ quỳ trong điện, không dám thở mạnh.
Phụ hoàng vừa hạ cơn giận, Vũ Văn Minh lại cố gắng biện minh, khiến cơn thịnh nộ của ngài càng bùng lên mạnh mẽ hơn.
Ngài lập tức ban thánh chỉ, cách chức Vũ Văn Minh, cả gia đình bị đày ra biên cương, đời đời không được phép quay lại kinh thành.
Nghe thánh chỉ, Đường Uyển lập tức hoảng sợ ngất xỉu, mẹ chồng cũng quỳ không nổi, suýt ngã khuỵu xuống đất.
Chỉ có Vũ Văn Minh còn cố giữ chút bình tĩnh, miễn cưỡng tiếp nhận thánh chỉ.
Giấc mộng vinh hoa phú quý của nhà họ Vũ Văn từ đây tan thành mây khói.
Công danh mà Vũ Văn Minh vất vả thi đỗ tiến sĩ cũng hóa thành tro bụi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
17
Để chúc mừng ta được phong lại làm công chúa, phủ Ngụy Quốc Công đã đốt pháo thật lâu khi đón ta về phủ.
Trong không khí náo nhiệt ấy, ta trở lại thân phận thiếu nữ độc thân, một lần nữa về ở tại nhà mẹ đẻ.
Phụ mẫu ta lần này không vội vàng chọn phu quân cho ta nữa. Dù sao, người phu quân trước đó chính do phụ thân đích thân chọn, lại không ngờ là kẻ cặn bã như vậy.
Ngay cả ta cũng nghĩ thế, vừa thoát khỏi hố lửa, ai lại muốn vội vàng nhảy xuống một cái hố khác chứ.
Ở phủ Ngụy Quốc Công, ta chẳng có việc gì làm, thường xuyên vào cung thăm phụ hoàng, mẫu hậu và thái tử ca ca.
Cuộc sống yên tĩnh ấy đột ngột bị phá vỡ khi Thái phó Hà bất ngờ đến phủ Ngụy Quốc Công.
Phụ thân ta cười chào đón, hỏi ông đến có việc gì.
Ông cũng cười đáp lại:
“Ta đến thay nhi tử ta cầu hôn.”
Câu nói ấy khiến phụ thân ta sững sờ, mẫu thân ta cũng ngẩn người, còn ta vừa bước qua cổng phủ nghe thấy cũng giật mình đứng c.h.ế.t trân.