Viên Mãn Rồi

Chương 14



Trụ trì nói kiếp nạn của ta đã qua, phụ hoàng liền phong ta trở lại thành công chúa Xương Ninh.

Lúc này, Vũ Văn Minh mới mặt mày biến sắc, đứng bật dậy, bước đến trước mặt ta.

“Nàng  thực sự là con gái của Hoàng thượng? Nàng là công chúa? Sao có thể như vậy, sao có thể…”

Bọn họ luôn nghĩ rằng ta không có huyết thống với Ngụy Quốc Công, thân phận chắc chắn thấp kém. Nhưng nào ngờ ta lại là công chúa được Hoàng thượng gửi nuôi ngoài dân gian, cao quý hơn gấp bội.

Nhớ lại cách họ đối xử với ta trước đây, mẹ chồng và Đường Uyển đứng bên cạnh đã bắt đầu run rẩy.

Vũ Văn Minh ngơ ngác, muốn đưa tay ra kéo ta:

“Phu nhân, vì sao nàng không nói sớm với vi phu rằng nàng là công chúa, nàng…”

Hà Quyết bước tới chắn trước mặt ta, lạnh lùng nói:

“Nàng ấy rất nhanh sẽ không còn là phu nhân của ngươi nữa.

Vũ Văn Minh, ngươi có biết rằng hành vi bạc đãi công chúa điện hạ của Hoàng thượng sẽ phải chịu hình phạt thế nào không?”

Bị câu hỏi của Hà Quyết làm cho đứng hình, trong mắt Vũ Văn Minh cuối cùng cũng hiện lên vẻ hối hận.

“Nếu ta biết nàng là công chúa, ta tuyệt đối sẽ không…”

“Đêm tân hôn liền bắt đầu lạnh nhạt với công chúa điện hạ, mặc cho mẫu thân của ngươi lăng mạ thân thế của nàng, còn dung túng thiếp thất, bỏ chính thê, để mẫu thân và thiếp thất chiếm dụng đồ trong kho riêng của công chúa…”

Hà Quyết thản nhiên liệt kê từng tội trạng của bọn họ, mỗi câu nói ra, sắc mặt ba người nhà họ Vũ Văn càng trở nên khó coi hơn.

“Vũ Văn Minh, ngươi có muốn tính xem, nhà ngươi rốt cuộc phải chịu những hình phạt gì không?”

Vũ Văn Minh lập tức quỳ sụp trước mặt ta, kéo lấy tà váy của ta mà van xin:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Phu nhân, phu nhân, là ta sai rồi, ta thật sự sai rồi. Từ nay về sau chúng ta sẽ sống thật tốt, ta thề ta sẽ không bao giờ đối xử với nàng như vậy nữa. Nàng tha thứ cho ta được không?”

Ta hất tay hắn ra, lạnh nhạt nói:

“Vũ Văn Minh, ta rất nhanh sẽ không còn là phu nhân của ngươi nữa.

Ngươi nên gọi ta là công chúa điện hạ.”

“Và buông váy của ta ra. Ta cảm thấy bẩn.”

Người hắn run lên một cái, rồi không còn dám đưa tay ra kéo ta nữa.

Hà Quyết đứng sau ta, ra lệnh cho hạ nhân:

“Đưa ba người này đi.”

Ba người bọn họ mặt mày xám ngoét, bị áp giải đi. Hà Quyết sóng vai bước cùng ta.

“Hạ thần chúc mừng công chúa điện hạ, đã thoát khỏi kẻ cặn bã.”

Ta nghiêng đầu nhìn hắn.

Hai năm không gặp, hắn trông chững chạc hơn trước rất nhiều, cũng gầy hơn, cằm còn mọc một chút râu lún phún.

“Ta cũng chúc mừng ngươi, cuối cùng đã được làm điều mình thích, đạt được điều mong muốn.”

“Đạt được điều mong muốn thì chưa hẳn, nhưng ít nhất cũng có chút tiến triển.”

Hà Quyết cẩn thận đỡ ta lên cỗ xe ngựa đang đợi ngoài cửa. Lòng bàn tay hắn ấm áp, mang lại cho người ta một cảm giác an toàn lạ kỳ.

“Hoàng thượng nói, công chúa điện hạ đã chịu ấm ức, ngài nhất định sẽ cho người một lời công bằng, trừng trị nghiêm khắc nhà họ Vũ Văn.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com