Ta đã cử người đi điều tra về đêm đó của Hoắc Thâm và Thẩm Y trong quân doanh.
Mặc dù Thẩm Y được Hoắc Thâm cứu trên chiến trường, nhưng luôn được sắp xếp ở một thôn gần đó, bình thường làm sao có thể đến gần doanh trướng của Hoắc Thâm, trừ khi có người âm thầm sắp đặt.
Người được lợi nhất từ tất cả việc này chính là Thái tử.
Mục tiêu của hắn ta là ngôi vị Hoàng đế, mà đối thủ cạnh tranh lớn nhất chính là tiểu Thập tam Lý Thốc được hoàng đế sủng ái nhất.
Phía sau Lý Thốc có mẫu tộc Tuyên Lâm của Quý phi quyền thế ngút trời, lại có Tướng phủ của ta, hơn nữa có sự hỗ trợ của Tướng quân phủ, muốn đánh bại Thái tử có thể nói là dễ như trở bàn tay.
Vì vậy bước đầu tiên của hắn ta là phải làm cho Tướng phủ và Tướng quân phủ đoạn tuyệt quan hệ.
Và nếu ta lại gả cho hắn ta, tương đương với việc trực tiếp cắt đứt con đường phía sau của Lý Thốc.
"Ngài không sợ ta sẽ nói tất cả điều này cho Hoắc Thâm, cuối cùng chỉ công cốc thôi sao?"
Lý Chẩn cười đầy tự tin: "Nàng cũng đã nói, ta hiểu nàng, nàng sẽ không làm thế. Nàng nên cảm ơn ta mới phải, đã giúp nàng nhận ra một người không yêu nàng đến thế. Nói ra thì Thẩm Y đó thực sự yêu thích Hoắc Thâm, ta chỉ giúp nàng ta một chút, cái bụng của nàng ta cũng không chịu thua kém, một lần đã mang thai, ha ha ha. . ."
Lý Chẩn bây giờ khiến ta cảm thấy vô cùng xa lạ.
Còn nhớ thuở nhỏ lần đầu gặp ở trong cung, ta vô tình mất dấu cung nữ, lạc đường trong Ngự hoa viên.
Là hắn ta đến bên ta, nói với ta: "Nhóc con, đi theo ta, ca ca đưa ngươi ra ngoài."
Lúc đó hắn ta thật tốt bụng, dịu dàng, mà người trước mắt này lại giống như một ác quỷ sâu không lường được.
7
"Thập tam điện hạ chưa từng có ý định tranh giành ngôi vị Hoàng đế với ngài, sao ngài phải làm đến bước này?"
Dường như bị ta nói trúng chỗ đau, sắc mặt Lý Chẩn trầm xuống.
"Hắn không tranh, nhưng nào có ngăn được phụ hoàng lại cứ thích hắn. Hắn lại có một mẫu phi được sủng ái, nàng nói xem, nếu lúc đó phụ hoàng muốn truyền ngôi cho hắn, hắn sẽ nhận, hay không nhận?
"Nhưng hắn thực sự quan tâm đến nàng. Nghe nói ta đi thuyết phục phụ hoàng ban chỉ gả nàng cho ta, hắn đã ngày ngày đi khẩn cầu phụ hoàng thu hồi thánh chỉ. Thánh chỉ của thiên tử, há có thể nói thu hồi là thu hồi được, hắn quả thật vẫn còn tính trẻ con. À, mấy ngày nay có vẻ đổi cách rồi. Bây giờ chắc vẫn đang quỳ bên ngoài Càn Thanh cung phải không?"
Ta kinh ngạc.
Lý Thốc đã quỳ bên ngoài Càn Thanh cung suốt hai ngày, tại sao không ai báo cho ta biết?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hắn ta cười đắc ý: "Ngôi vị và nàng, chắc chắn hắn sẽ chọn nàng thôi. Thật đáng tiếc, nếu để ta chọn, ta sẽ chọn cả hai."
"Lý Chẩn, ngài thật là hèn hạ!"
Ta vung tay định tát cho hắn ta một cái, nhưng ngược lại bị hắn ta nắm lấy cổ tay, hắn ta nghiêng người tiến lại gần: "Nhóc con, giận rồi à?"
Ta đành liều một phen, trực tiếp dùng trán húc vào trán hắn ta, đau đến mức hắn ta phải hít vào một hơi, ta cũng đau nhưng cố nén không biểu lộ ra ngoài.
Hắn ta không những không giận mà còn cười: "Nhóc con, sớm muộn gì một ngày, ta sẽ khiến nàng tâm phục khẩu phục khuất phục ta."
Theo dõi tui tại FB: Một Ổ Bánh Mòe để nhận được thông báo truyện mới sớm nhất nha!
"Ngài mơ đi, ta tuyệt đối sẽ không gả cho ngài."
Hắn ta bóp mạnh cổ tay ta, tưởng chừng như khoảnh khắc tiếp theo sẽ bóp nát ta: "Chuyện này không do nàng quyết."
Nói xong hắn ta buông ta ra, xoay người bỏ đi, còn quay lưng vẫy tay về phía ta: "Hẹn ngày khác sẽ đến thăm nàng, hôm nay ta sẽ về trước xem thử Thập tam đệ tiều tụy của ta."
Sau khi Lý Chẩn rời đi, ta ngồi thụp xuống đất khá lâu mới lấy lại bình tĩnh, hiện tại chỉ có một suy nghĩ duy nhất là tuyệt đối không thể để hắn ta đắc thắng.
Hắn ta sớm đã không còn là hắn ta của ngày xưa, hiện tại hắn ta có thể làm bất cứ điều gì, nếu sau này hắn ta đăng cơ, e rằng Lý Thốc sẽ không sống nổi.
Ta vội vàng chạy đến thư phòng của cha.
"Cha, Thập tam điện hạ thế nào rồi?"
Cha ta nhíu chặt đôi mày: "Thái tử điện hạ nói với con à? Thập tam điện hạ vì muốn bệ hạ đổi lời, đã quỳ ngoài Càn Thanh cung suốt hai ngày hai đêm không uống một giọt nước, cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng không thể chịu đựng lâu hơn nữa."
Tim ta thắt lại: "Sao ngài không nói sớm với con?"
Ông ấy thở dài: "Thập tam điện hạ không cho chúng ta báo cho con biết, sợ con lo lắng."
Ta xin chỉ diện thánh, quả nhiên nhìn thấy Lý Thốc đang quỳ mãi không đứng dậy ngoài Càn Thanh cung.
Di mẫu đứng một bên lặng lẽ lau nước mắt.
Ta nhận bát nước từ tay công công, ngồi xổm xuống đưa cho Lý Thốc.
Hắn nhìn ta bằng đôi mắt đỏ ngầu, không nhận lấy.
Thân hình hắn trông gầy hơn mấy ngày trước, môi đã khô nứt, không còn dáng vẻ hăng hái như ngày nào.