Vén Sương Mờ, Thấy Trăng Thanh

Chương 5



Lý Chẩn cười: "Bây giờ nàng đã hòa ly với hắn, chi bằng gả cho ta được không? Dù ta không thể hứa với nàng một đời một kiếp một đôi người, nhưng sau này nếu ta đăng cơ, vị trí Hoàng hậu nhất định là của nàng."

"Những câu đùa như thế sau này Thái tử điện hạ đừng nói nữa."

"Sao nàng không tin ta đang nghiêm túc?"

Ta nhướng mày nhìn hắn ta: "Không phải không tin. Thái tử điện hạ nhất định phải bắt ta nói rõ ràng đến vậy sao? Ngài đã làm những gì chắc tự mình không quên chứ."

Lý Chẩn cười ha hả, trong lòng hiểu rõ: "Quả nhiên vẫn là cô nhóc ta quen biết, thật sự không giấu được gì nàng."

Di mẫu gọi ta vào cung trò chuyện, vừa hay Lý Chẩn phải về cung, nên đề nghị đưa ta một đoạn.

Chúng ta vừa ra khỏi cửa, Hoắc Thâm lập tức chạy ra đón.

Nửa tháng không gặp, hắn ta có vẻ gầy đi nhiều, người cũng tiều tụy không ít, không còn khí phách, toàn thân như cái xác không hồn.

Sau khi hắn ta vái chào Thái tử, lại muốn trò chuyện với ta.

Lý Chẩn trực tiếp vòng tay qua vai ta, lúc lướt qua hắn ta thì trầm giọng nói: "Ngươi đã không biết trân trọng, về sau đừng quấn lấy Uyển Nhi nữa."

Ta lặng lẽ rời khỏi vòng tay Lý Chẩn: "Thái tử điện hạ cũng xin hãy chú ý chừng mực."

Lý Chẩn cười nhún vai: "Ta vừa giúp nàng, nàng đã trở mặt vô tình như vậy rồi?"

"Ta đâu có xin ngài giúp."

"Đúng đúng đúng, là ta tự ý muốn giúp nàng được chưa."

Vào cung rồi, ta và Lý Chẩn liền chia tay.

Cận Nguyệt lặng lẽ ghé tai ta nói: "Tiểu thư, có vẻ Thái tử có tình ý với người. Nếu tiểu thư có thể làm Thái tử phi, cũng coi như là báo thù kẻ phụ bạc đó một cách thật đau đớn."

Ta mỉm cười lắc đầu: "Ngươi không hiểu đâu."

Lý Chẩn lớn lên trong thâm cung, lại là Thái tử, tâm tư của hắn ta làm sao dễ dàng bị người khác nhìn thấu được.

Nếu thực sự như vậy, hắn ta sợ là cũng không thể lớn đến như vậy.

Ta vừa bước vào điện của Quý phi, chưa kịp hành lễ, di mẫu đã nôn nóng kéo tay ta ngồi xuống.

"Mấy ngày trước thân thể không được khỏe lắm, nên không gọi con vào cung hỏi han tường tận. Con đột nhiên hòa ly với Hoắc Thâm kia, có phải đã bị bắt nạt gì không?"

"Di mẫu yên tâm, không có chuyện gì đâu. Người xem con có giống như kiểu người có thể bị người khác bắt nạt không?"

Bà ấy lại hỏi thêm mấy lần nữa, xác định ta không nói dối mới chịu thôi.

Chúng ta trò chuyện việc thường ngày, bà ấy dường như có điều muốn nói, nhưng cuối cùng lại nuốt xuống.

Cho đến khi hạ nhân đến báo, nói Thập tam Hoàng tử đến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

6

Mặt di mẫu chợt có vẻ lúng túng: "Uyển Nhi, ta quên nói với con, Thốc Nhi đã về, mấy ngày trước khởi hành từ Tấn Châu, hôm qua mới đến."

Ta mỉm cười, không nói gì.

Lý Thốc vào, sau khi hành lễ liền chăm chú nhìn ta.

Di mẫu dù ho thế nào hắn cũng làm như không nghe thấy.

Ta thầm thở dài, đành cáo từ di mẫu, lui về phủ.

Nhưng vừa lui ra, Lý Thốc đã theo ra ngoài.

Hắn cứ như vậy không xa không gần theo sau ta, cũng không nói lời nào.

Mãi cho đến cửa cung, ta chuẩn bị lên xe rời đi, hắn vẫn chưa mở lời.

Xe ngựa đi xa, ta vén rèm nhìn lại, người ấy vẫn đứng ở cửa cung xa xa trông theo.

Giống như bảy năm trước khi ta xuất giá.

Hắn đứng trước cổng Tướng phủ với đôi mắt đỏ hoe, nhìn theo ta lên kiệu hoa, rời xa hắn.

Theo dõi tui tại FB: Một Ổ Bánh Mòe để nhận được thông báo truyện mới sớm nhất nha!

Trong mắt hắn là thâm tình mà ta không thể đáp lại.

Sau đó hắn đến Tướng quân phủ tìm ta vài lần, đều bị ta tìm đủ lý do từ chối không gặp, hắn mới tuyệt vọng rời khỏi kinh thành chu du khắp nơi.

Tưởng rằng theo thời gian trôi, rồi một ngày hắn sẽ quên ta, tìm được người thực sự thuộc về hắn, không ngờ bao nhiêu năm trôi qua, hắn vẫn còn chấp niệm với ta.

Sáng sớm hôm sau, người trong cung đến tuyên chỉ, Hoàng đế đã hứa gả ta cho Thái tử, ba tháng sau thành hôn.

Ta bảo cha ta và di mẫu đều đi khuyên Hoàng đế thu hồi thánh chỉ, trong khoảng thời gian đó nghe nói Hoắc Thâm cũng đã đến, nhưng mười ngày trôi qua vẫn chưa có hồi âm thành công.

Buổi trưa, ta đang đắm chìm trong suy nghĩ khi đung đưa trên xích đu trong sân.

Cận Nguyệt vội vàng chạy đến báo với ta, Thái tử điện hạ đã đến.

Kể từ khi Hoàng đế hạ chỉ hứa hôn ta cho hắn ta, những ngày này hắn ta không còn đến Tướng phủ nữa, việc hắn ta đột nhiên tới thăm làm ta hơi bất ngờ.

Nhưng đúng lúc, ta cũng có lời muốn nói với hắn ta.

"Thái tử phi của ta có vẻ không hoan nghênh ta lắm nhỉ?"

Ta hành lễ với hắn ta: "Không dám. Mong điện hạ thuyết phục bệ hạ thu hồi thánh chỉ."

"Nàng không muốn gả cho ta đến thế sao?"

Đã đến bước này, ta không còn lòng vòng với hắn ta nữa: "Điện hạ đã biết ta không thể chấp nhận chuyện Hoắc Thâm có nữ nhân và hài tử bên ngoài thì điện hạ cũng nên biết rõ, từ khoảnh khắc ngài tính toán đưa ta vào kế hoạch của mình, đã định sẵn rằng hai chúng ta suốt đời này không thể có khả năng bên nhau."


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com