Vén Sương Mờ, Thấy Trăng Thanh

Chương 4



"Đủ rồi!" Hoắc Thâm đẩy cửa bước vào, không biết hắn ta từ cung trở về khi nào, đã đứng bên ngoài bao lâu, nghe được bao nhiêu.

Không quan trọng nữa.

Thẩm Y như thấy được vị cứu tinh, nhanh chóng nhào vào lòng Hoắc Thâm, khóc đến xé ruột xé gan.

"Tướng quân, Tướng quân cuối cùng ngài cũng về rồi. Ngài nhất định phải làm chủ cho Hoài Chân của chúng ta, phu nhân không dung chứa Hoài Chân, định đẩy nó xuống hồ để c.h.ế.t đuối. Nàng ta, nàng ta còn nói Hoài Chân của chúng ta là thằng ngốc."

Ta lạnh lùng nhìn Hoắc Thâm, hắn ta lập tức đẩy người ra: "Khóc lóc như thế này thì còn ra thể thống gì nữa? Ngươi luôn miệng nói là Uyển Nhi đẩy Hoài Chân xuống, có bằng chứng gì không?"

"Thúy Thúy và cả thị vệ trong phủ đều đã nhìn thấy."

Thúy Thúy liên tục gật đầu: "Nô tỳ tận mắt chứng kiến, chính phu nhân đã đẩy tiểu thiếu gia xuống hồ."

Lúc đó xung quanh chỉ có một thị vệ cứu Hoắc Hoài Chân, cũng là người đã được nó mua chuộc từ trước, đương nhiên sẽ không nói sự thật.

Cận Nguyệt kịp thời đứng ra: "Ta cũng có thể làm chứng cho phu nhân nhà ta nữa, lúc đó phu nhân đứng cách các người xa như vậy, làm sao có thể đẩy con của các người xuống nước được. Phải nói là chạm còn chưa chạm tới, các người đừng có ở đây ăn nói lung tung!"

Theo dõi tui tại FB: Một Ổ Bánh Mòe để nhận được thông báo truyện mới sớm nhất nha!

Hoắc Thâm lại tiếp tục hỏi Thẩm Y: "Vậy ngươi nói xem, vì sao Uyển Nhi lại làm như vậy?"

"Bởi vì, bởi vì Hoài Chân không chịu gọi nàng là đại nương!"

Ta không thốt nên lời: "Ai thèm quan tâm đến nhi tử ngốc của ngươi?"

"Tướng quân xem đi, phu nhân lại nói Hoài Chân là đứa ngốc." Thẩm Y tố cáo với vẻ mặt đáng thương.

Hoắc Thâm đến nắm tay ta: "Uyển Nhi, Hoài Chân vẫn còn là đứa trẻ. Dù nàng không thích nó, cũng không nên nói như vậy."

Có một người mẹ khờ khạo như thế này, không ngốc cũng dạy cho ngốc.

Ta giằng tay ra khỏi Hoắc Thâm, từng chữ từng chữ nói: "Hoắc Thâm, chúng ta hòa ly đi."

Trong mắt Thẩm Y lóe lên một tia vui mừng đắc ý.

Nhưng Hoắc Thâm lại ôm chặt lấy ta: "Không, đừng mà. Uyển Nhi, ta sai rồi, ta sai rồi, ta không nên trách nàng, sau này nàng muốn làm gì thì làm, muốn nói gì thì nói. Chỉ cần nàng đừng rời xa ta. . ."

Thẩm Y với vẻ mặt khó tin: "Tướng quân. . ."

5

Hoắc Thâm nhìn ta: "Uyển Nhi, chuyện hôm nay, ta nhất định sẽ điều tra rõ sự thật, trả lại trong sạch cho nàng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta nhìn lại hắn ta, trong mắt không còn chút tình cảm ngày xưa: "Những điều này sớm đã không quan trọng nữa. Hoắc Thâm, ta không muốn nói lần thứ hai. Ngươi nên hiểu rõ, khi ta đã quyết tâm làm việc gì, không ai có thể ngăn cản được."

Đến nước này, Thẩm Y và Hoắc Hoài Chân vẫn luôn là cái gai trong lòng ta, là rào cản giữa ta và hắn ta, chúng ta không bao giờ có thể quay lại như xưa.

Những ngày trước đây ta tự mình trốn tránh không muốn tin, luôn cảm thấy chỉ cần ta không nhìn thấy họ, họ sẽ không tồn tại.

Nhưng bây giờ xem ra trốn tránh quả thực là biểu hiện vô dụng nhất.

Dù họ không làm gì được ta, nhưng thỉnh thoảng xuất hiện làm ta khó chịu, ta thực sự sợ một ngày nào đó sẽ vung kiếm kết liễu tất cả bọn họ.

Vì những kẻ ti tiện này mà tay mình vấy máu, không đáng.

Ta viết xong giấy hòa ly, nhưng Hoắc Thâm vẫn không chịu ký tên.

"Nếu ngươi không ký, ta sẽ viết hưu thư."

Nữ tử hưu phu, từ xưa đến nay chưa có mấy tiền lệ.

Nếu ta hưu Hoắc Thâm, chỉ e Tướng quân phủ sẽ mất hết thể diện, còn không tránh khỏi tiếng xấu là sủng thiếp diệt thê, khiến thê tử phẫn nộ bỏ đi.

Hoắc Thâm vẫn không chịu, liên tục cam đoan với ta rằng sau này tuyệt đối sẽ không để mẹ con Thẩm Y xuất hiện trước mặt ta.

Cuối cùng phải nhờ đến lão phu nhân Hoắc gia dùng cái c.h.ế.t uy hiếp, hắn ta mới rơm rớm nước mắt ký vào giấy hòa ly.

Ta trở về Tướng phủ nửa tháng, Hoắc Thâm đã đứng đợi bên ngoài suốt nửa tháng.

Bất kể cha ta và thị vệ trong phủ đuổi thế nào, hắn ta vẫn không rời đi nửa bước.

Đã mấy lần Hoàng đế triệu hắn ta vào cung, vừa ra hắn ta lập tức lại đến trước Tướng phủ.

Nghe nói Thẩm Y dẫn theo đứa con bệnh tật của mình đến khóc lóc mấy lần, cha ta chê bai họ mang đến điềm xui, sai mấy thị vệ khiêng họ ném trở lại Tướng quân phủ.

Những ngày này ngoài Hoắc Thâm, thì Thái tử Lý Chẩn đến chăm nhất, nói cho hay là tìm cha ta bàn việc, nhưng thường chỉ mất nửa chén trà đã chạy đến viện của ta.

Thuở nhỏ ba chúng ta cũng thường chơi cùng nhau, trong nháy mắt đã là vật đổi sao dời.

"Nàng thực sự muốn cắt đứt với Hoắc Thâm? Trông hắn có vẻ vẫn rất thích nàng."

"Rẻ mạt."

"Cái gì?"

"Trước đây tình cảm của Hoắc Thâm đối với ta là báu vật, nên ta sẵn lòng đáp lại và nâng niu. Bây giờ tình cảm của hắn đối với ta, giống như những chiếc trâm kém chất lượng bên ngoài bày bán khắp nơi, rẻ mạt. Giang Uyển Nhi này, chưa bao giờ quan tâm đến những thứ rẻ mạt."


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com