Vén Sương Mờ, Thấy Trăng Thanh

Chương 10



Nghe nói lúc đó ngay cả ngự y trong cung cũng được mời đến hết, cuối cùng đều lắc đầu, dặn phủ chuẩn bị hậu sự.

Nhưng Lý Thốc không từ bỏ ta, không biết tìm đâu ra một thần y, cuối cùng thực sự cứu ta về từ cõi chết.

Sau khi ta tỉnh lại Lý Thốc ôm ta khóc suốt hai canh giờ, nói nếu ta chết, hắn cũng không sống nữa.

Lúc đó ta chỉ coi là lời trẻ con nói đùa, chưa từng để tâm.

"Eo này có phải hơi to quá không, hay là để ta bảo ma ma đem về cung sửa lại?" Mẫu thân sờ eo ta hỏi.

Ta lắc đầu: "Cứ thế này đi, tốt rồi."

Vốn chỉ là một cuộc hôn nhân vì lợi ích, cần gì phải cưỡng cầu mọi thứ hoàn hảo.

Mẫu thân thấy ta không có hứng thú, lại đổi chủ đề: "Thốc Nhi về Tuyên Lâm rồi."

"Về Tuyên Lâm?"

"Ừm. Hắn nói lâu rồi không về thăm, muốn đi giải sầu một chút."

Tình cảm của Lý Thốc dành cho ta, họ đều hiểu rõ.

Mẫu thân nói vậy, cũng là muốn xem ta có ý gì.

"Cũng tốt." Đợi đến khi hắn trở về, ta đã là hoàng tẩu của hắn rồi.

Mọi thứ đã được định đoạt.

Thấy ta không có gì bất thường, mẫu thân có vẻ trầm tư thở dài.

11

Không biết vì sao, những ngày không có tiếng sáo của Lý Thốc bầu bạn này, trong lòng ta luôn cảm thấy bất an.

Cứ cảm thấy sẽ có chuyện lớn xảy ra.

Ngày ta và Thái tử đại hôn, sáng sớm ta đã bị Cận Nguyệt và những người khác kéo dậy tắm rửa, thay y phục, trang điểm.

Ta như con rối, ngoan ngoãn để mặc họ bày biện.

Nhớ lại lần đầu ta xuất giá, trong lòng vừa mong đợi vừa hồi hộp.

Nhưng lần này, lòng ta như nước lặng, giống như đang làm một công việc thường ngày vậy.

Có lẽ cuộc sống sau này của ta sẽ đều như thế này chăng.

Không hiểu sao, lúc này trong đầu ta toàn là bóng dáng của Lý Thốc, giờ này hắn đang làm gì nhỉ?

Ta sợ hãi vì một ý nghĩ chợt hiện lên.

Nên lắc đầu, không để bản thân nghĩ lung tung nữa.

Đại ca đột nhiên đẩy cửa xông vào, với vẻ mặt nghiêm trọng nói với ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Kinh thành đại loạn, Lý Thốc dẫn quân tạo phản.

Hắn ta bảo ta ở yên trong phòng, không được đi đâu cả.

Trong đầu ta như có tiếng nổ vang, không thể suy nghĩ được gì, ngã phịch xuống đất.

Ta không biết mình nên lo lắng cho Hoàng đế hay cho Lý Thốc, dù thành công hay thất bại đều không phải là cục diện ta muốn thấy.

Nhưng trong thâm tâm, ta đã sớm có thiên hướng.

Ta hy vọng Lý Thốc có thể chiến thắng, ít nhất hắn có thể bảo toàn tính mạng, nhưng một khi thất bại, hắn và cả gia tộc Tuyên Lâm đều sẽ gặp họa diệt môn.

Ngày hôm đó ta vẫn ngồi trong phòng mình, không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, tình hình đã tiến triển đến bước nào.

Đến tối, cha và đại ca ta mới vội vã mang tin tức về.

"Thập Tam điện hạ đã ép Thánh thượng thoái vị, Thái tử và các vị Hoàng tử, Công chúa cùng phi tần hậu cung đều bị giam lỏng trong cung điện của mình. Vậy là, triều đình đã hoàn toàn đổi chủ."

Theo dõi tui tại FB: Một Ổ Bánh Mòe để nhận được thông báo truyện mới sớm nhất nha!

Hắn không g.i.ế.c họ, đã là vô cùng may mắn rồi.

Dây thần kinh căng thẳng cả ngày đột nhiên thả lỏng, cơn buồn ngủ tràn đến.

Trong giấc ngủ mơ màng, ta cảm thấy có thứ gì đó lướt qua mặt mình, ngứa ngứa.

Ta đưa tay ra chụp, bất ngờ nắm được một bàn tay.

Ta chợt mở mắt, dưới ánh trăng len lỏi vào phòng, ta nhìn rõ được gương mặt hắn.

Lòng bàn tay hắn có một lớp chai, trước đây ta không hề biết hắn cũng học võ, vẫn tưởng hắn là một văn nhân yếu ớt nho nhã.

"Học võ từ bao giờ vậy?"

"Hồi nhỏ nàng bị trọng thương vì bảo vệ ta, sau đó ta đã nỗ lực học tập, để sau này có thể bảo vệ nàng."

"Tại sao phải mưu phản? Ngài có biết làm vậy, sẽ phải gánh tiếng xấu cả đời không?"

"Không sao, ta chỉ cần nàng thôi. Ai cản đường, ta sẽ loại bỏ. Hơn nữa, lịch sử thường được viết bởi kẻ chiến thắng."

Từ nay hắn sẽ là người có quyền cao nhất, ai dám chửi hắn?

"Sao ngài lại trở thành như bây giờ. . ."

Hắn bế ta lên từ giường và ôm vào lòng, giọng dữ dội nhưng lại hơi run: "Bây giờ ta thế này không tốt sao? Nàng chẳng phải muốn hậu vị sao, ta cũng có thể cho nàng. Ta chỉ muốn mãi mãi ở bên nàng thôi, ta có sai gì đâu?"

Ta muốn đẩy hắn ra, tiếc rằng sức lực chênh lệch quá lớn, cuối cùng đành chịu.

"Nhưng ta không có tình cảm nam nữ với ngài. Tại sao ngài phải khăng khăng với một người không yêu mình? Tìm một người yêu ngài, đồng hành cả đời không phải tốt hơn sao?"

"Không tốt. Ta đã nói, ta chỉ muốn nàng. Nàng không yêu ta không sao, chỉ cần nàng mãi mãi ở bên cạnh ta, để ta yêu nàng bảo vệ nàng, thế là đủ rồi."

Ta nghĩ Lý Thốc đã điên rồi.

Khi ta đi thăm Lý Chẩn, hắn ta cũng nói như vậy.

Dù đã là tù nhân, hắn ta vẫn không hề có vẻ tiều tụy, thậm chí còn nhàn nhã vẽ tranh.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com