Vén Sương Mờ, Thấy Trăng Thanh

Chương 11



Trong tranh của hắn ta hầu như đều là sơn thuỷ, sống động như thật, ta không hề biết hắn ta còn có tài năng này.

"Bây giờ thế này cũng tốt, để phụ hoàng thấy được bộ mặt thật của đứa con cưng này. Chẳng phải ông vẫn thường nói ta tâm cơ sâu hiểm, tham vọng quá lớn, còn Lý Thốc thì thuần khiết, thiện lương, được lòng ông sao? Không biết bây giờ bị Lý Thốc giam lỏng, ông còn nói được những lời đó không. Bây giờ nàng cũng biết rồi, ai mới là kẻ thực sự điên cuồng.

Hồi nhỏ, mỗi lần ta học được thơ từ mới đều muốn đến đọc cho phụ hoàng nghe, nhưng trong mắt ông vĩnh viễn chỉ có Lý Thốc. Ông sẽ ôm hắn vào lòng dỗ dành, mỉm cười đưa hắn kẹo, ông chưa bao giờ đối xử dịu dàng như vậy với mấy đứa con khác như chúng ta. Đôi khi ta thậm chí cảm thấy, ông dường như chỉ là cha của một mình Lý Thốc. . ."

Ta cũng đã đi thăm lão hoàng đế.

Ông bị giận đến ngã bệnh, nằm liệt giường, di mẫu ngày đêm túc trực bên giường chăm sóc.

Ta hỏi di mẫu: "Việc này trước đó có phải người đã biết rồi không?"

Không có sự ủng hộ của bà ấy, Lý Thốc không thể dễ dàng có được binh quyền của Tuyên Lâm.

"Ta chỉ có mỗi một nhi tử là Thốc Nhi, ta chỉ mong nó muốn gì đều có thể có được. Uyển Nhi, con có trách ta không?"

Ta im lặng không nói gì.

Bà ấy kích động tiến lên nắm tay ta: "Thốc Nhi thực sự thích con, thích đến phát điên, vì con nó có thể không màng mạng sống. con theo nó, cả đời này sẽ không còn phải chịu khổ chịu oan. . ."

"Nhưng di mẫu, người có từng nghĩ đến bách tính thiên hạ? Thốc Nhi vì ta mà khởi binh tạo phản, vậy hắn có phù hợp với vị trí đó không? Dân chúng sẽ nói gì về hắn, nói gì về ta?"

Không có luân thường, hồ ly mị hoặc quân vương.

Quyền lực dù lớn, cũng khó ngăn được miệng lưỡi dân gian.

"Nàng cứ không tin ta như vậy sao?"

Lý Thốc không biết từ khi nào đã bước vào, đỏ mắt hỏi ta.

"Không tin ta có thể làm tốt hơn Lý Chẩn, không tin ta có thể bảo vệ tốt cho nàng. . ."

"Đúng vậy."

Ta rõ ràng là lo lắng cho hắn, nhưng miệng lại không thể nói ra.

12

Từ khi ta cứng miệng thừa nhận không tin hắn, hắn cũng như thể giận dỗi không còn tìm ta mỗi khi rảnh rỗi nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tuy nhiên ngày hắn đăng cơ, vẫn phong ta làm Hoàng hậu.

Và tuyên bố từ nay hậu cung chỉ có một mình ta, trực tiếp cắt đứt ý định của những quan lại muốn đưa nữ nhi của mình vào hậu cung.

Hắn phái Hạc Thâm đi trấn thủ biên cương, Thái tử cùng các Hoàng tử Công chúa đều được ban phong địa, đuổi họ rời khỏi kinh thành.

Hắn lại tuyên bố với bên ngoài rằng lão Hoàng đế đã qua đời vì bệnh, giải tán hậu cung của ông, thực ra là di mẫu đưa ông đến biệt viện ngoại ô kinh thành, tĩnh dưỡng.

Di mẫu nói nguyện vọng trước đây của bà ấy thực ra là được sống cuộc sống phu thê bình thường với lão Hoàng đế, giờ đây cũng coi như đã toại nguyện.

Theo dõi tui tại FB: Một Ổ Bánh Mòe để nhận được thông báo truyện mới sớm nhất nha!

Trong phút chốc, hoàng cung nguy nga vốn ồn ào giờ trở nên tĩnh mịch như một tòa thành trống.

Không biết có phải Lý Thốc muốn chứng minh với ta rằng hắn có thể làm một Hoàng đế tốt hay không.

Hắn thường phê duyệt tấu chương đến tận đêm khuya, gục trên án thư ngủ không được bao lâu lại phải dậy rửa mặt để đi chầu sớm.

Tiểu An Tử, thái giám bên cạnh hắn, thực sự không chịu nổi nữa mới chạy đến báo cho ta.

"Nương nương hãy khuyên Hoàng thượng, cứ tiếp tục như thế này, sớm muộn gì thân thể cũng sẽ suy kiệt."

Ta sai Cận Nguyệt bảo nhà bếp nấu canh cá chép, đích thân mang đến cho hắn.

Ta ngăn người hầu đi báo, bưng tô canh vừa đi đến ngoài điện Càn Thanh, đã nghe thấy tiếng nói của Trần Việt, thị vệ thân cận của Lý Thốc.

"Thánh thượng đã nhớ nương nương, sao không đi làm lành đi. Dù sao cũng tốt hơn việc ngài cứ ngắm nhìn tranh vẽ của nương nương rồi mượn rượu tiêu sầu như bây giờ.

Trước đây ngài không thể gặp, mượn tranh để giải tỏa tương tư cũng đành. Nhưng bây giờ nương nương đã là người của ngài, ở ngay trong hậu cung này, chỉ cần ngài muốn gặp là có thể gặp bất cứ lúc nào, tại sao ngài vẫn phải rụt rè như vậy?"

Sau một hồi lâu, ta mới nghe thấy giọng nói yếu ớt của Lý Thốc: "Nàng có thể không yêu ta, nhưng ta không muốn nàng chán ghét ta. . ."

Ngày di mẫu rời khỏi hoàng cung, bà ấy nắm tay ta nói rất nhiều lời.

Bà ấy nói từ khi Lý Thốc có ký ức, gặp ta lần đầu đã rất thích ta, luôn đòi ta vào cung bầu bạn hoặc tự mình chạy ra khỏi cung để tìm ta.

Nhưng hầu hết thời gian ta đều ở cùng Lý Chẩn, Hạc Thâm, vì chúng ta đồng trang lứa, ở cùng nhau vui vẻ hơn.

Hắn chỉ có thể đứng xa xa nhìn chúng ta.

Thực ra trong ký ức của ta, những kỷ niệm về Lý Thốc rất ít ỏi.

Nhưng trong thế giới của hắn, tất cả chỉ có ta.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com